Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 794



Chương 794

Mọi thứ đều là ký ức đẹp đẽ như thế.

Mùi thơm nức mũi từ trong bếp bay tới, Tô Nhược Hân lười biếng nằm cuộn mình trên ghế sofa hưởng thụ năm tháng bình yên trong giây phút này.

Trong tất cả những bức ảnh cô đã xem, điều duy nhất không hoàn hảo chính là chỉ có một mình cô mà không có bóng dáng của Hạ Thiên Tường…

Anh không cài bất cứ hình ảnh của anh và ảnh chung của hai người làm hình nền.

Cho đến khi máy tính “tinh” lên một tiếng, Tô Nhược Hân mới giật mình tỉnh lại: “Hạ Thiên Tường, máy tính anh bật app trò chuyện sao, có thông báo này.”

Nhưng Hạ Thiên Tường đang bận rộn trong phòng bếp lại không nghe thấy, lúc này anh đang dồn hết tâm sức vừa tra google vừa làm món ngon của mình.

Máy tính lại vang lên một tiếng, Tô Nhược \ Hân nhập sinh nhật của mình vào, định bụng đọc xong tin nhắn trong máy tính của Hạ Thiên Tường rồi đến phòng bếp nói cho anh biết.

Quả nhiên đã mở được khóa.

Nhưng lúc đọc được dòng chữ xuất hiện ở góc phải màn hình, Tô Nhược Hân tái mét mặt mày, cô ngẩn người.

“Trừ khi miếng ngọc quay về, nếu không sẽ sống không bằng chết”

“Đang yên đang lành tại sao miếng ngọc lại mất được chứ?”

Còn mất cả hai mảnh.

Mất sạch không còn gì nữa.

Mà ban nấy rõ ràng máy tính vang lên hai tiếng.

Trừ khi miếng ngọc quay về, nếu không sẽ sống không bằng chết, Tô Nhược Hân thần thờ nhìn câu nói này rồi ngẩn người.

„ Mất miếng ngọc thì Hạ Thiên Tường sẽ sống không bằng chết sao?

Nhưng cô đã kiểm tra qua cơ thể của anh, trừ việc ngủ không ngon giấc nên hơi mệt mỏi ra thì cơ thể không hề có dấu hiệu gì khác thường.

Điều này so với sống không bằng chết xa tít mù khơi.

Không thể nào.

Hạ Thiên Tường không thể sống không bằng .

chết được.

“Bức hình này đẹp không?” Tô Nhược Hân đang nhìn đăm đăm thì đột nhiên bên tai vang lại giọng quyến rũ của người đàn ông.

Tô Nhược Hân bị dọa giật mình, hoảng hốt gập màn hình laptop lại theo phản xạ, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tường.

Không được hoảng, không được hoảng, không được hoảng.

Nhủ thầm ba lần không được hoảng xong, Tô Nhược Hân mới dần thả lỏng hơn, khóe môi lập tức cong lên, cô cười nhạt: “Đẹp thì đẹp thật nhưng em có ý kiến”

“Ô, ý kiến gì?” Hạ Thiên Tường ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân, cánh tay dài nhẹ nhàng ôm lấy Tô Nhược Hân vào lòng mình, đồng thời mở màn hình laptop vừa mới đóng lại trên đùi cô ra.

“Tại sao lại không có anh trong đây? Những bức ảnh này không hề có anh trong đó, Hạ Thiên Tường, tốt xấu gì anh cũng nên có một tấm ảnh của mình chứ, hoặc là ảnh chụp chung của hai chúng ta cũng được, vậy mà ngay cả nửa tấm cũng không có.” Tô Nhược Hân bĩu môi, nhỏ giọng kháng nghị, đồng thời trong lòng luôn ngầm ám chỉ cho bản thân không được phép nghĩ về cầu nói đó nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.