Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 802



Chương 802

Sau khi ngồi vào chỗ, Tô Nhược Hân mới mở điện thoại ra xem. Đã sắp đến giờ, chắc Dương Thiên Thành cũng sắp đến rồi.

Nhớ đến Dương Thiên Thành, Tô Nhược Hân bông có một suy nghĩ rằng, cô học cùng lớp với Dương Mỹ Lan bao lâu nay nhưng đây lại là lần đầu tiên cô gặp ba của cô ta.

Nghĩ tới những món ăn ngon Dương Mỹ Lan thường mang đến cho cô, Tô Nhược Hân gọi hai phần bò bít tết và một vài món nhỏ dựa theo hương vị của các món ấy.

Vài phút sau, Dương Thiên Thành đã đến.

Tô Nhược Hân ngôi lướt điện thoại một cách chán chường, đang lướt lên lướt xuống thì chợt nhận ra có một người đứng trước mặt mình.

Cô ngẩng đầu lên. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã chắc chán được người đàn ông trước mặt chính là ba của Dương Mỹ Lan.

Vì hai người thật sự quá giống nhau.

Thế nên không cần hỏi gì, cô đã khẳng định ngay đây là ba của Dương Mỹ Lan.

Tô Nhược Hân đứng lên: “Chú Dương, mời chú ngồi.”

Dương Thiên Thành gật đầu: “Chào cô Tô.”

Giọng điệu nghe rõ là khách sáo nhưng lại né tránh ánh mắt của Tô Nhược Hân.

Lảng tránh kiểu này, chắc chắn là có vấn đề.

Hai phần bò bít tết đã được mang lên.

Ngoài ra còn có cả dĩa thức ăn nhỏ.

Thậm chí còn có hai cốc rượu vang đỏ.

“Chú Dương, tiệm cà phê này khá gần nhà chú, không cần lái xe, đi bộ về cũng được nên cháu uống với chú một ly nhé?” Thấy Dương Thiên Thành đã đến, Tô Nhược Hân không nóng vội đi vào vấn đề ngay.

Ăn uống trước, đợi trò chuyện cho ông ta thả lỏng rồi hỏi cũng chưa muộn.

Dương Thiên Thành gật đầu rồi cầm ly rượu lên: “Cô Tô, cảm ơn cô đã chăm sóc Mỹ Lan những năm qua, nếu không có cô thì thành tích học tập của con bé đã không cao đến vậy. Hồi cấp hai còn là học sinh kém, vậy mà lên cấp ba thứ hạng của nó lại cải thiện thấy ro.

“Không có gì đâu thưa chú Dương, cháu và Mỹ Lan là bạn thân nên chúng cháu giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ thôi. Thật ra, những năm này cháu mới là người nên cảm ơn chú và dì đã xem cháu như con gái ruột.

Cháu kính chú Dương một ly, chú cứ tự nhiên ạ. Nói rồi Tô Nhược Hân nâng ly kính Dương Thiên Thành.

Dương Thiên Thành gật đầu, sau đó ngẩng đầu uống cạn ly rượu. Không chờ Tô Nhược Hân uống, ông ta đã cầm chai rượu lên rót tiếp.

Vì Tô Nhược Hân đã nói rõ là cứ tự nhiên, đồng nghĩa với việc ông ta muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, không cần phải câu nệ.

Nên Dương Thiên Thành thật sự làm theo.

Tô Nhược Hân chỉ nhấp một ngụm nhỏ đã đặt ly rượu xuống: “Chú Dương, để cháu rót rượu cho chú nhéI” Cô cướp lấy chai rượu từ tay Dương Thiên Thành rồi tự mình rót rượu cho ông ta. Trên đường đi để gặp Dương Thiên Thành, cô vẫn còn oán hận ông ta lắm, nhưng giờ đây đã gặp mặt Dương Thiên Thành, dù chưa hỏi nhưng cô vấn cảm nhận được nỗi u sầu của ông ta.

Dương Thiên Thành có tâm sự riêng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.