Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 803



Chương 803

Ông ta cũng không khách sáo, vừa được Tô Nhược Hân rót rượu xong đã cầm lên muốn nốc hết, Tô Nhược Hân hơi ngẩn ra, lập tức giơ tay ngăn cản: “Có phải chú có tâm sự không ạ chú Dương? Chú có thể kể cho cháu nghe không?”

Dương Thiên Thành thấy Tô Nhược Hân ngăn mình lại thì thở dài, cuối cùng cũng chịu đặt ly rượu xuống: “Bé Tô à, cháu biết cả rồi đúng không?”

Ông ta thốt lên bằng giọng điệu vô cùng nặng nề.

Dường như ông ta đã thừa nhận điều gì qua câu hỏi ấy.

“Dạ chú Dương, cháu chỉ mới nghe nói thôi chứ chưa chắc chắn, có thật là chú đã làm chuyện đó không ạ?” Tô Nhược Hân khế hít vào một hơi, sắp xếp câu chữ trong đầu rồi mới cẩn thận lên tiếng.

Dương Thiên Thành là ba của bạn thân cô, cô có thể bỏ mặc ông ta nhưng cô không thể không quan tâm đến suy nghĩ của Dương Mỹ Lan được, thế nên cô phải uốn lưỡi bảy lần mới dám nói ra.

Dương Thiên Thành cúi đầu, lặng lẽ nhìn rượu hơi sóng sánh trong ly một lát mới nhỏ giọng đáp: ‘Là chú.”

Vỏn vẹn hai chữ nhưng lại lập tức làm sóng to gió lớn trôi dậy trong lòng Tô Nhược Hân: “Vì sao ạ?”

“Chú uống thêm một ly nữa được không?”

Dương Thiên Thành nhìn ly rượu bị Tô Nhược Hân ép phải bỏ xuống, nỗi mờ mịt bao phủ cả đáy mắt.

Tô Nhược Hân gật đầu: “Chú uống đi ạ, nhưng chỉ một ly này thôi nhé, và nếu chú muốn uống nữa thì chỉ được uống từng ngụm nhỏ thôi chứ không được nốc hết, nếu không thì hại cho sức khỏe lắm.”

“Ừm” Dương Thiên Thành lại uống cạn một ly rượu rồi đặt ly xuống. Như đã hạ quyết tâm, ông ta thú thật với Tô Nhược Hân: “Mẹ của Mỹ Lan mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, Mỹ Lan vẫn chưa biết, chú muốn con bé ở lại thành phố B chơi với mẹ nó thêm vài ngày nữa, được chừng nào hay chừng đó.”

Trong giọng nói khô khốc ngập tràn sự cay đáng.

Tô Nhược Hân sững sờ.

Cô vặn nát óc cũng không nghĩ ra được động cơ của Dương Thiên Thành là gì, hóa ra chỉ vì để Mỹ Lan ở bên mẹ mình lâu hơn chút nữa.

Lý do ấy làm trái tim cô nhói đau vô cùng.

Vào ngày thi tuyển sinh đại học xong, cõ từng gặp mẹ Mỹ Lan và có trò chuyện với bà ẩy, nhưng do hôm đó mới thi xong, phấn khích quá nên cô không chú ý tới bà ấy mấy.

Thường thì cô chỉ xem xét kỹ liệu một người có bị bệnh hay không nếu người đó có triệu chứng rõ rệt.

“Dì bị bệnh ung thư gì thế ạ?” Tô Nhược Hân đứng bật dậy.

Dương Thiên Thành chỉ vào chỗ ngồi của cô: “Ngồi xuống đã nào bé Tô. Mẹ Mỹ Lan đã nhiều lần dặn dò chú không được nói chuyện này cho Mỹ Lan biết, trừ khi không thể giấu nổi nữa.”

“Bà ấy lo lắng Mỹ Lan biết sẽ ảnh hưởng tới chuyện học hành của con bé, năm nay nó đã học lớp mười hai rồi, cũng sợ sau này lỡ nó thi đại học không được nên kéo dài mãi đến tận bây giờ, thế là bà ấy càng không muốn Mỹ Lan biết chuyện. Bà ấy muốn Mỹ Lan có một cuộc sống sinh viên thật vui vẻ.”

“Nhưng chú biết rồi một ngày nào đó con bé cũng sẽ biết thôi. Chú định chờ hai đứa lên đại học rồi sẽ nhờ cháu từ từ cho nó biết tin này, nhưng hiện giờ vẫn chưa phải lúc.”

Nghe đến đây, Tô Nhược Hân không còn trách Dương Thiên Thành nữa.

Cô thật sự không trách ông ta nữa.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.