Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 817



Chương 817

“Đâu có khoa trương như vậy, cả đời người ngã vài lần, ăn mấy vết dao vào tay chỉ là chuyện thường tình, anh đừng có chuyện bé xé ra to” Tô Nhược Hân không còn gì để nói với sự khoa trương của Hạ Thiên Tường.

“Không được, về sau sẽ có người chuyên môn cầm nguyên liệu nấu ăn sang.” Dù sao, anh tuyệt đối không để Tô Nhược Hân sơ chế nguyên liệu.

Hôm qua cô cắt vào tay một lần là đủ lắm rồi, không được phép cắt thêm nữa.

Tô Nhược Hân lười để ý đến anh, cô vấn thu dọn như không có gì xảy ra.

Hạ Thiên Tường đứng dậy bước về phía bàn làm việc, anh nhấc điện thoại nội tuyến lên nói: “Một ly nước cam, một ly nước đá.”

Tô Nhược Hân nghe thấy nước cam là biết Hạ Thiên Tường đang gọi cho cô, nhưng lúc nghe anh gọi nước đá thì có hơi khó hiểu: “Hạ Thiên Tường, em nhớ là anh hay uống cà phê.” Cô đã từng uống thử cà phê của anh, đắng, từ trước tới nay còn là loại cà phê hạt xay, nhưng anh còn không thêm đường.

Mỗi lần Tô Nhược Hân thấy Hạ Thiên Tường uống cà phê, miệng cô luôn không tự chủ được mà bốc lên vị đắng nghét.

Lần nào cô cũng cực kỳ nghỉ ngờ, không biết Hạ Thiên Tường làm thế nào để uống hết ly cà phê đắng như vậy.

“Bây giờ chỉ uống nước đá.” Hạ Thiên Tường thấp giọng nói một câu xong bèn ngồi xuống ghế, cầm một văn kiện lên xem.

Hai phút sau, một ly nước cam và một ly nước đá được đưa vào.

Là Đồng Di.

“Cô Tô, nước cam của cô.” Đồng Di mỉm cười đưa nước cam tới trước mặt Tô Nhược Hân, Sau đó mới đặt nước đá lên bàn làm việc của Hạ Thiên Tường: “Tổng giám đốc Hạ, nước đá của anh.”

“Ra ngoài đi.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói, nước đá được đưa tới, đương nhiên anh sẽ biết, không cần Đồng Dĩ nhiều lời báo cáo làm gì. hi Thư ký khác đưa cà phê chưa bao giờ nói nhiều, chỉ có Đồng Di này là lắm lời.

“Vâng, tổng giám đốc Hạ chậm rãi dùng, có gì cứ bảo tôi ạ.”

“Đi ra ngoài.” Lúc này gần như Hạ Thiên Tường đã phải gầm nhẹ.

Trong văn phòng bây giờ, trừ Tô Nhược Hân fa thì anh không thích bất cứ một sinh vật sống nào cả.

Không thích nữ, nam lại càng không.

Cho nên trước đó anh đã trực tiếp đuổi Hồ Nhất Thiên đi.

Thế giới hai người đang tốt đẹp, tất cả đều bị Đồng Di quấy rầy.

Đồng Di sợ run người, không dám lắm miệng nữa mà lập tức đi ra ngoài.

Vừa mới tới gần Tô Nhược Hân, cô ta lại quan sát cô ở cự ly gần. Tuy cũng được coi là mắt sáng răng trắng, trông khá xinh xắn nhưng dáng người không quá đẹp. Dáng vẻ chưa trưởng thành, nhìn như cái sân bay, tuyệt đối là một trời một vực so với dáng người của cô ta, thật sự không hiểu sao Hạ Thiên Tường lại như bị nghiện đối với một cái sân bay như thế.

Nhưng có không phục thì cô ta cũng chẳng dám hó hé.

Lúc ra khỏi cửa, cô ta còn hung hăng trừng Tô Nhược Hân một cái.

Càng nhìn Tô Nhược Hân, càng thấy không thuận mắt.

Tô Nhược Hân đã thu dọn xong cà mèn, chuẩn bị cầm về nhà để rửa: “Hạ Thiên Tường, em đi trước đây.” Buổi chiều cô còn phải lên lớp, không thể suy sụp thêm nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.