Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 865



Chương 865

Ngay khi anh vừa ấn xuống, đúng lúc Tô Nhược Hân quay đầu lại: “Hì hì, em đã thấy vừa nấy anh bấm chỗ nào rồi, lần sau không dọa được em đâu.”

Tô Nhược Hân nói xong thì xe vừa dừng lại, cô mở cửa rồi xuống xe.

Cô chắc chắn sẽ không thừa nhận thật ra cô rất vui vì cài cúc áo cho anh, chắc chắn chỉ có thể nhận vì không mở được cửa xe và bị anh dọa nên cô mới cài cúc áo cho anh thôi.

Nếu không thì mất mặt lắm.

Hai người ăn sáu món ăn và một món canh thì hơi nhiều.

Nhưng Hạ Thiên Tường nhất định phải gọi những món này, sau khi Tô Nhược Hân gọi bốn món thì anh gọi thêm hai món nữa.

Chỉ vì cô nhóc này nói đói bụng.

Từ lúc bắt đầu quen Tô Nhược Hân, từ sự hiểu biết của anh về dáng vẻ khi ăn cơm của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường mới bắt đầu ngờ ngợ hóa ra không phải tất cả phụ nữ trên đời này đều ăn từng miếng nhỏ.

Cũng không phải tất cả phụ nữ đều có sức ăn ít như vậy.

Ngắm Tô Nhược Hân ăn cơm rất thích, vì việc ăn uống của cô có liên quan đến sở thích ăn uống của . “

co.

Đúng vậy, mỗi lần nhìn dáng vẻ ăn uống ngon miệng của Tô Nhược Hân đều khiến anh ăn nhiều đồ ăn hơn.

Cho nên, ăn cơm cùng với Tô Nhược Hân đã trở thành một niềm vui lớn của Hạ Thiên Tường.

Lúc hai người ăn cơm cùng nhau, Tô Nhược Hân còn chu đáo gọi hai món riêng cho Phương Tấn.

Đến mức mà khi Phương Tấn ngồi xuống ăn cơm còn xúc động, Tô Nhược Hân chắc chắn còn quan tâm đ ến người cấp dưới đã đi theo Hạ Thiên Tường nhiều năm hơn anh.

Ừ, dù sao Tô Nhược Hân cũng là một người đẹp tốt bụng.

Trước đây, khi anh ta đi ra ngoài với Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường chưa bao giờ quan tâm đ ến bữa ăn của anh ta.

Tính cách Hạ Thiên Tường lạnh lùng, dường như anh vẫn luôn thờ ơ với những chuyện nhỏ nhặt như này.

Nhưng Tô Nhược Hân thì khác, sự xuất hiện của ‘Tô Nhược Hân tình cờ bù đắp cho sự lạnh lùng từ trong xương của Hạ Thiên Tường, khiến cho cuộc sống trở nên nhiệt huyết hơn, tốt đẹp hơn.

Tô Nhược Hân ăn vô cùng ngon miệng.

Gô vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Hạ Thiên Tường.

“Éc, anh không ăn cơm mà nhìn em làm gì?”

“Đẹp.” Hạ Thiên Tường không cần suy nghĩ mà trả lời luôn.

Những lời anh nói là thật.

“Đẹp cũng không thể bằng ăn cơm, anh mau ăn đi. Ăn xong thì về làm việc, sau đó thì đi ngủ sớm một chút.” Lúc này Tô Nhược Hân mới thấy được, mặc dù tình huống thực tế là Hạ Thiên Tường bé nhỏ của cô đã lớn hơn, nhưng dường như người thật sự lo lắng lại là cô.

Nếu người đàn ông này không sắp xếp thời gian hợp lý thì quả thật có thể đột tử bất cứ lúc nào.

Chỉ là lời này quá xui xẻo, cô nghĩ lại vẫn không nói ra.

“Được.” Lúc này, Hạ Thiên Tường mới đẩy nhanh tốc độ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.