Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 884



Chương 884

Cái lạnh khiến cô càng bước càng nhanh, chớp mắt đã đi đến bên xe: “Em sao vậy?” Sau khi lên xe, cô ngồi người trên đó, bài tàng vĩ thi kia vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí cô.

Cho đến khi Hạ Thiên Tường đột nhiên sáp lại gần Tô Nhược Hân mới hoàn hồn: “Anh… làm gì vậy?”

Đây là chùa đấy, cô không cho phép anh làm xằng làm bậy.

“Dây an toàn.” Hạ Thiên Tường cất tiếng, sau đó cô nghe thấy “cạch” một tiếng, anh đã thắt dây an toàn cho cô.

Tô Nhược Hân cũng biết mình thất thần, ngay cả kiến thức cơ bản nhất như lên xe phải thắt dây an toàn cô cũng quên mất.

“Hạ Thiên Tường, anh đã ước chưa?”

“Ước rồi.”

“Anh ước gì vậy? Có thể nói cho em biết không?”

“Không nói, nói ra sẽ mất thiêng đó.”

“Ha ha…” Tô Nhược Hân cười vang, cô không ngờ Hạ Thiên Tường lại có thể nghiêm túc một cách đáng yêu như thế.

Nhưng, anh nói cũng đúng: “Được, vậy thì không nói, nhất định sẽ linh nghiệm.”

“Vâng.”

Chiếc xe lăn bánh trên con đường núi khúc khuỷu rồi rời khỏi ngôi chùa, lúc lái xe đến sườn núi, trời vẫn còn chưa sáng hẳn.

Quả thật, cô và Hạ Thiên Tường dậy sớm quá.

Nhưng lúc này, cô lại ước gì mình không dậy sớm đến thế, như thế cô sẽ không nhìn thấy quẻ xăm hạ hạ rơi bên chân mình như thể cố tình xuất hiện trước mặt cô vậy.

Không thích.

Là không thích.

Cô bỗng nghiêng người tựa vào người Hạ Thiên Tường, khẽ nhắm mắt lại rồi nói: “Hạ Thiên Tường, anh đưa em đến phòng khám đi.”

Nghe thấy giọng nói có chút cô đơn của cô gái, Hạ Thiên Tường thấy hơi khó hiểu: “Sao vậy?” Lúc đi cô còn mong chờ lắm mà, nhưng hiện tại trông cô lại rất cô đơn.

“Không có gì, em chỉ đang nhớ lại những chuyện không vui trước kia thôi. Hạ Thiên Tường, thật ra chủ tịch Lục rất tốt với anh.” Ít nhất còn tốt hơn cái cách mẹ ruột đối xử với cô, cho nên Tô Nhược Hân nghĩ là hai mẹ con họ không nên vì mình mà có hiềm khích.

“Anh biết.”

“Hạ Thiên Tường, chắc lần này ba anh từ bỏ Anna thật rồi, ông ấy và mẹ anh còn quay lại với nhau được không?” Tô Nhược Hân như đang hỏi Hạ Thiên Tường một cách rất bâng quơ, nhưng chỉ có một mình cô biết, cô rất nghiêm túc.

Cô không nhìn ra anh có bệnh tật gì, vậy thì “sống không bằng chết” của anh, cô nghĩ nhất định có liên quan đến gia đình của anh.

“Anh không biết, tùy họ thôi, họ vui là được.” Chỉ cần Hạ Sâm và Lục Diễm Chi không tìm Tô Nhược Hân gây chuyện thì bọn họ muốn làm gì anh cũng không quan tâm.

Thú thật hôm qua anh lấy họ Liêu ra để uy hiếp Lục Diễm Chỉ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.

Chỉ vì, Lục Diễm Chỉ thật sự quá quắt.

“Hạ Thiên Tường, nhân cơ hội này để ba anh về nhà đi, như thế nhà của mọi người mới có không khí của gia đình.” Bằng không, trước đây cô luôn thấy rất ngột ngạt mỗi khi đến nhà họ Hạ, như thể hít thở thôi cũng không thông vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.