Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 193: 193: Rời Đi




Tập đoàn Tống Gia.

“Giám đốc Long, tôi nghĩ mức giá này là phù hợp với số cổ phần mà ông đang nắm rồi, đây là ông muốn rời đi chứ tổng giám đốc không hề đuổi ông, ông muốn cao hơn có phải là đòi hỏi quá rồi không?” Hoàng Khang nhìn lão già bạc hai mái đầu trước mặt có chút tức giận.

.

Đam Mỹ Hài
Trong công ty có năm cổ đông lớn, Tống Thần Vũ nắm 40% cổ phẩn nên nắm giữ chức tổng giám đốc, thực ra anh có thể lên chức chủ tịch nhưng trước mắt anh chưa muốn, hơn nữa còn phải củng cố lại một số điều lệ trong công ty.

Bốn người còn lại mỗi người nắm 15% cổ phần bao gồm cả hắn, ba lão già kia có một lão giao cổ phần cho con trai và thật may đứa con trai của ông ta có năng lực đó, hai người kia một người đồng ý bán cổ phần với giá đã đưa ra người còn lại không hài lòng và muốn nâng giá.

Hoàng Khang biết ông ta muốn trục lợi từ việc chuyển bán cổ phần này nên tức giận vô cùng.

Ông Long lại tỏ ra thản nhiên nói: “Tôi nghĩ mức giá tôi đưa ra bao gồm cẩ công sức mà tôi đã đóng góp cho Tống Gia bao nhiêu năm nay, như vậy không quá đáng chứ.”
“Làm sao lại không quá đáng, mấy năm nay ông giữ chức giám đốc, tổng giám đốc có thiếu của ông một đồng lương hay hoa hồng nào không? Ông nói như thể bao nhiêu năm nay đều làm không công cho Tống Gia vậy.” Hoàng Khang cười lạnh, khuôn mặt cũng tỏ ra khinh bỉ.

“Ha ha, chuyện nào ra chuyện đấy, trên tinh thần tôi vẫn nỗ lực rất nhiều vì Tống Gia, chút lợi nhuận này tôi vẫn xứng đáng được nhận, nếu sếp tổng không thể thu mua với giá này tôi đánh tìm đối tác khác vậy, cậu nghĩ ngoài kia có bao nhiêu người thèm muốn số cổ phần này của tôi?” Ông Long dựa vào điểm này mà hống hách, ông ta chẳng sợ Tống Thần Vũ không mua được, bởi vì ông ta cũng đã ngầm liên hệ với một vài người bên kia rồi.


“Ông, giám đốc Long, không ngờ ông lại là con người này.” Hoàng Khang phần nộ không thôi.

“Không dám, chúng ta là làm ăn cái gì cũng phải sòng phẳng và có một cái giá thích hợp.”
Hoàng Khang vẫn còn đôi co với ông ta dữ dội, hai cổ đông còn lại chỉ ngồi xem như thể không liên quan đến mình, còn ở phía trên, người nắm quyền chức cao nhất trong Tống Gia lại chỉ âm trầm suy tư.

Mặc lệ bên dưới tranh cãi ồn ào thế nào thì dường như cũng không ảnh hưởng đến anh, giờ phút này Tống Thần Vũ chỉ ngẫm nghĩ đến khuôn mặt của Đỗ Lan Hương.

Làm sao anh lại thấy bất an cùng nôn nao trong lòng thế này.

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc.” Trợ lý ở bên cạnh thấy Tống Thần Vũ mất tập trung liền mở miệng nhắc nhở.

Tiếng gọi của trợ lý khiến anh lấy lại tinh thần, lúc này mới nhìn xuống dưới lạnh lùng nói: “Ồn ào cái gì?”
Một câu nói của anh khiến bên dưới tạm thời im bặt.

Trợ lý ghé vào tai anh nói nhỏ: “Tổng giám đốc, giám đốc Long yêu cầu gấp đôi mức giá đã đưa ra nên giám đốc Khang đang thương lượng với ông ta.”
Nói là thương lượng nhưng thực ra lại là tranh chấp gay gắt, chẳng thể ngờ giám đốc Long lại là một người có tham vọng đến vậy.

Tống Thần Vũ nghe vậy bỗng chốc lạnh nhạt nói: “Nếu giám đốc Long không hài lòng với mức giá này ông có thể bán ra ngoài với mức giá mong muốn.”
Ai nấy đều có vẻ bất ngờ ông Long cũng vậy, không nghĩ Tống Thần Vũ sẽ bỏ qua số cổ phần này, kể cũng đúng, chỉ cần thu mua số cổ phần của tay Hòa kia thôi cũng đủ để lên chức chủ tịch rồi.


“Được, nếu tổng giám đốc đã nói vậy không còn gì tốt hơn.”
Buổi họp kết thúc sau câu nói này của ông Long.

Bước vào phòng tổng giám đốc Hoàng Khang lại lên tiếng hỏi: “Tại sao cậu lại để ông ta tùy tiện bán cổ phần ra ngoài như vậy? Cậu có tính toán gì sao?”
“Sắp xếp người thu mua đi.” Tống Thần Vũ nhàn nhạt nói, Tống Gia đã ra mức giá đó sẽ không có ai ra giá cao hơn được, trừ phi kẻ đó là người ngu.

Anh hiểu rất rõ tính cách của mỗi cổ đông trong công ty nên ban đầu mới ra giá cao như vậy, quả nhiên giám đốc Tường là người chuẩn mực nên không đòi cao hơn còn giám đốc Long tham vọng quá cao nên đã thét giá, vô tình lọt vào bẫy của anh.

“Thần Vũ, cậu, cậu đã có chủ đích rồi sao? Ha ha, tốt lắm, tốt lắm, tôi xem lão già kia còn huênh hoang được không?” Hoang Khang cuối cùng cũng có thể sảng khoái cười.

“Không có chuyện gì nữa thì cậu đi làm đi.” Tống Thần Vũ nhàn nhạt nói.

Hoàng Khang muốn lập tức làm việc này nên nhanh chóng rời đi, không nói thêm lời nào nữa.

Lúc này Tống Thần Vũ nhìn đồng hồ chờ không kịp muốn gọi điện cho Đỗ Lan Hương.

Sân bay thành phố Ban Mai.


Đỗ Lan Hương làm xong mọi thủ tục liền đi vào nhà vệ sinh tẩy rửa lớp trang điểm trên mặt đồng thời thay ra bộ váy của Tống Linh Chi.

Lớp phấn dần trôi đi nhìn mình trong gương với khuôn mặt nhếch nhác cô cười khổ một tiếng: “Ha.”
Cuối cùng thì cô cũng phải chạy khỏi anh bằng cách này.

Để đánh lừa thị giác của người làm và đám vệ sĩ cô đã khoác lên mình bộ trang phục của Tống Linh Chi, trang điểm một chút cho giống cô ấy rồi cứ thế bình thản mà đi ra khỏi cổng không một ai phát hiện, sau đó lái xe của cô ấy đi đến sân bay làm thủ tục đến Trúc Nam.

Ở biệt thự cô lại nhờ Tống Linh Chi đóng giả làm mình chờ đến lúc Tống Thần Vũ quay về, để chắc ăn cô còn để lại một cái máy ghi âm giọng nói của mình phòng trừ những lúc người làm hay vệ sĩ đến tìm mình.

Cô làm tất cả những điều này vì biết anh cho vệ sĩ quan sát mình, cô không thể để anh biết mình đến vùng đất Miên được nên không còn cách nào khác là đánh lừa mọi người bằng cách này.

“Thần Vũ, xin lỗi.” Ngoài hai tiếng xin lỗi nghẹn ngào ra Đỗ Lan Hương quả thật không còn biết phải nói gì cho phải.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, Đỗ Lan Hương nhìn số rụt rè không dám bắt máy nhưng cô biết mình không nghe anh sẽ nghi ngờ, cho nên chần chừ một lúc cuối cùng cũng bấm nghe.

“Alo.”
“Em đang làm gì vậy? Đã ăn cơm chưa?” Tống Thần Vũ dò hỏi.

Đỗ Lan Hương nhìn đồng hồ mới nói: “Dạ, cũng sắp rồi, em đang coi phim Hàn Quốc, bộ phim rất hay hôm nào chúng ta cùng xem nhé?”
Bình thường hơn 12h một chút cô mới ăn bây giờ mới chỉ 11h thôi nên cô chỉ có thể nói mình xem phim.


“Vậy sao, em bật cam đi anh muốn nhìn thấy mặt em.” Tống Thần Vũ đề nghị.

Đỗ Lan Hương nghe vậy khựng lại một chút, cô không ở trong biệt thự làm sao có thể bật cam cho anh xem chứ, nếu anh nhìn thấy ngoại cảnh thì làm sao?
“Lan Hương, Lan Hương?” Cô chần chừ khá lâu khiến bên kia anh có chút sốt ruột liền lên tiếng gọi.

Đỗ Lan Hương giật bắn mình, cô nhìn xung quanh xem có chỗ nào thanh vằn không, lại phát hiện có ban công gần đây nên chạy ra chỗ đó đồng thời dựa vào tường sau đó mới bật cam.

Bên kia Tống Thần Vũ cũng nhận được tín hiệu từ cô, nhìn thấy khuôn mặt cô anh cũng an tâm hơn một chút.

“Sao không trả lời anh, em đang bận gì à?” Tống Thần Vũ hỏi.

“Vâng, bận một chút, ban nãy người làm gọi em có chút việc.” Đỗ Lan Hương cũng chỉ có thể bịa lý do.

“Ừm, trông em có vẻ không được tốt lắm, có cần anh kêu bác sĩ đến khám cho em không?” Tống Thần Vũ nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô đề nghị.

Đỗ Lan Hương lập tức xua tay: “Đừng, đừng, em ổn mà, thời tiết hanh khô quá nên em cảm thấy khó chịu một chút thôi, em nhờ người làm nấu chút tổ yến giải nhiệt rồi, anh đừng lo lắng, phải rồi, anh không phải rất bận sao, có thời gian gọi điện cho em cơ à?”
Cô lập tức chuyển chủ đề, không thể để anh cứ chú ý đến mình được.

Tống Thần Vũ tính trả lời thì đột nhiên một giọng nói vang lên: “Các chuyến bay sắp khởi hành, mời quý khách chuẩn bị hành lý sẵn sàng lên máy bay.”
Sắc mặt của Đỗ Lan Hương lập tức biến đổi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.