Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 59: 59: Hát Tặng Anh Một Bài




“Đoàng.” Một viên đạn nữa bay ra, lần này xuyên qua bả vai của Đỗ Lan Hương, phút chốc cơn đau đớn truyền tới, lúc sờ lên thì cảm nhận được sự nhớp nháp.

Không đoán cũng biết đó là máu.

Đỗ Lan Hương không bận tâm chỉ nhìn anh cười khiêu khích: “Không phải một đạn xuyên tim à?”
“Đừng khiêu chiến với sự nhẫn nại của tôi, cô cho rằng tôi không dám bắn sao?” Tống Thần Vũ trầm giọng cảnh cáo.

“À, bắn ai? Là tôi hay anh?” Đỗ Lan Hương vẫn một bộ dạng không sợ hãi, cô vẫn đủ năng lực để khiêu chiến với anh đến cùng.

Sắc mặt của Tống Thần Vũ vì câu nói của cô càng thêm đen tối, Đỗ Lan Hương lại nói: “Tống Thần Vũ, tôi lặp lại một lần nữa, những lời tôi nói là thật, anh không tin tôi thì tùy, tôi không sợ anh đâu.”
“Nói rất hay, vậy cô nói xem võ cô học được từ đâu? Còn nữa làm sao cô có thể điều khiển được con rắn kia?” Tống Thần Vũ tiếp tục chất vấn, mục đích thực sự của anh là đây.

Hóa ra anh ta đang nghi ngờ điều này sao? Từ đầu đến cuối cô chưa từng che giấu điều gì về bản thân cho nên có bị nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu, có điều về phần giải thích có chút khó khăn, cô nói thật anh ta chưa chắc tin.

Đỗ Lan Hương ngẫm nghĩ một chút sau đó mới nói: “Võ là có người dạy tôi cũng là tôi tự học mà thành, còn về con rắn kia tôi biết một thần chú đuổi rắn nên đã vận dụng đuổi nó đi.”

“Là ai dạy cô, còn thần chú kia, ở đâu mà ra? Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao?” Tống Thần Vũ cười nhạt, coi những điều cô nói như một chuyện cười.

Biết ngay anh ta không tin mà, cô lại nói: “Ai dạy võ cho tôi quan trọng với anh đến thế sao? Tôi cũng chưa làm hại đến ai.

Còn chuyện thần chú, trên đời này có nhiều thứ huyền huyễn anh không thể nào hiểu được, tuy nói thế kỷ 21 không nên tin những thứ kỳ ảo, linh dị nhưng có đôi lúc anh cũng phải tin vào nó, bởi vì nó hiện diện ngay trước mắt anh.”
Tống Thần Vũ nghe cô nói thần sắc thay đổi, bàn tay siết chặt khẩu súng sau đó từ từ thả xuống quay người lại nhìn lên bầu trời trầm giọng nói: “Cô đi đi.”
Đỗ Lan Hương thoáng chút kinh ngạc, cứ vậy để cô đi rồi sao?
Mặc dù vậy nhưng cô vẫn chưa rời đi, lẳng lặng nhìn bóng lưng của người đàn ông, dáng người cao lớn đứng trong gió, đôi mắt nhìn về phía xa xăm, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo.

Không hiểu sao cô cảm thấy Tống Thần Vũ trông thật cô độc, giữa thế gian bao la rộng lớn với hàng triệu con người như thể chỉ có mình anh ta ở đó, mặc gió đung đưa.

Có một thoáng cô thật muốn tìm hiểu về con người này nhưng lại nghĩ, cô tìm hiểu cũng làm gì đâu, dù sao anh ta cũng không coi trọng cô, mà cô càng không có lý do để ý anh ta.

Đỗ Lan Hương quay người đi xuống sân thượng, đi đến cửa cô lại chợt dừng bước, đắn đo một lúc mới quay đầu nói: "Trời trở lạnh anh không nên đứng lâu ở đây, rất dễ cảm lạnh."
Tống Thần Vũ căn bản không để ý đến cô, anh đã hoàn toàn chìm trong thế giới của mình.

Những điều Đỗ Lan Hương nói anh sao không tin đây, bởi vì nó đã hiện diện ngay trên người anh, một thần chú, một lời nguyền mà có lẽ vĩnh viễn anh không thể thoát được.

Mỗi năm mỗi tháng nó cứ đeo bám anh không dứt, những gì anh chịu đựng còn hơn cả một lời nguyền.

Đỗ Lan Hương nói là xuống dưới thế nhưng cô vẫn chưa bước chân xuống được, nhìn Tống Thần Vũ cô cảm thấy nội tâm của anh như đang giằng xé, người đàn ông này không biết trải qua những gì mà tạo nên một tính cách khó gần như vậy.

Thật sự mà nói cô có thể nhìn ra được Tống Thần Vũ tạo ra cho mình một vỏ bọc cứng cáp không ai đụng chạm được, toàn căn biệt thự này ngoại trừ vú Hoa và quản gia có thể đến gần anh ra thì hầu như ai nhìn thấy anh cũng run sợ, không dám đến gần trong phạm vi ba bước.

Có đôi lúc cô cũng khâm phục nguyên thân, cô nàng lấy đâu ra cam đảm bò lên giường Tống Thần Vũ thế?
Có điều cô nàng rất nhanh cũng đã nhận được trái đắng, không phải giường của người đàn ông nào cũng có thể leo, còn phải nhìn vào người đó là ai.


Tống Thần Vũ là nam phụ phản diện, mà đã là phản diện thì tác giả lúc nào cũng tạo ra cho anh ta một tính cách vặn vẹo, biến thái, Tống Thần Vũ cũng không ngoại lệ, không đến mức biến thái nhưng vặn vẹo thì có.

Để mà khám phá con người này quả thật là rất khó, Đỗ Lan Hương không muốn khám phá thế nhưng cô lại cứ không nhịn được nhìn về phía anh, lại từng bước từng bước đi tới đứng song song với người đàn ông.

Cô cũng nhìn lên bầu trời, đêm nay không trăng không sao, chẳng có gì để xem, có lẽ nội tâm anh ta u ám như bầu trời đêm này.

“Anh có muốn nghe hát hay không?” Đỗ Lan Hương đột nhiên đề nghị.

Tống Thần Vũ đang chìm đắm trong sự u ám của mình nghe thấy giọng nói bên cạnh anh không khỏi liếc mắt nhìn sang, lại trầm uất nói: “Không phải bảo cô đi rồi sao? Ai cho cô ở đây?”
“Tôi muốn hóng gió nên ở lại thôi.” Đỗ Lan Hương tự nhiên trả lời, kể ra thì từ ngày đến đây cô chưa thực sự tận hưởng không khí đêm ngày nào, mặc dù hôm nay cảnh đêm không có gì để ngắm nhưng cảnh vật quanh căn biệt thự này cũng đáng để ngắm.

Đỗ Lan Hương không để ý đến người bên cạnh nữa mà đi về phía trước, lúc gần đến lan can cô chợt xoay người lại đối diện với người đàn ông cách đó không xa mỉm cười nói: “Mặc dù giữa chúng ta có nhiều khúc mắc khó gỡ, nhưng đêm nay hãy để nó trôi qua một cách bình yên, được không? Tôi sẽ tặng anh một bài.”
Tống Thần Vũ nghe cô nói cũng chưa phản đối, chỉ đứng thinh lặng ở đó, đêm nay anh cũng không muốn làm gì cả, còn người phụ nữ trước mắt anh muốn xem cô muốn làm gì?
Tặng cho anh một bài hát ư? Đã bao lâu rồi chưa có ai nói tặng anh cái gì đó, nghe thật nực cười.

Đỗ Lan Hương không biết được nội tâm của anh đang nghĩ gì cô bắt đầu mở miệng hát.

“Tôi từng mong đời trôi thật nhanh
Để cho lòng tôi nhẹ vơi sầu đau

Ngỡ như trên đời thiếu những nụ cười
Muộn phiền giăng lối khắp nơi…”
(Trích bài hát: Sống Như Những Đóa Hoa - Tạ Quang Thắng)
Bài hát kết thúc trong sự im lặng của hai người, không ai nói với ai câu nào, ánh mắt của Tống Thần Vũ sâu thẳm nhìn cô, không rõ cảm xúc.

Đỗ Lan Hương cũng nhìn anh, ánh mắt lại vô cùng điềm tĩnh.

Người đàn ông này cô nhìn không thấu, anh ta quá khép mình lại tỏ vẻ nguy hiểm khiến người ta chỉ muốn cách anh càng xa càng tốt.

Bóng đêm cứ thế bao phủ hai người.

Phía sau cánh cửa sân thượng có một bóng dáng vẫn lén lút nhìn hai người, ánh mắt có chút láo, cũng không biết đã đứng bao lâu nhưng câu chuyện của hai người kẻ này đều nghe không sót một chữ, có điều không có tin tức gì lớn.

Đứng thêm một chút nữa hắn liền rời đi, lúc xuống đến ba lại đi vào một lối hành lang bí mật không mấy người biết, gọi một cuộc điện thoại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.