Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 70: 70: Thương Lượng Đàm Phán




“Yếu kém chính là yếu kém, trong vòng một tiếng tôi có thể kiếm ra số tiền đó, cô lại phải tận ba năm, không yếu kém thì là gì?” Giọng điệu của Tống Thần Vũ khiêu khích rõ rệt.

Đỗ Lan Hương nghe mà tức anh ách: “Anh đang chứng tỏ thực lực với tôi sao? Vâng, thưa đại thiếu gia, năng lực của tôi không bằng anh, cố gắng vắt kiệt sức ba năm mới có thể kiếm ra số tiền này, không như ai kia trong vòng một nốt nhạc đã kiếm ra trăm tỷ, tôi thừa nhận mình yếu kém, được chưa? Tóm lại một câu thôi, anh có đồng ý cho tôi mượn không?”
Sao cũng được, cô không muốn phân cao thấp với tên này, mục đích của cô là mượn được tiền thôi.

Tống Thần Vũ suy tính trong đầu lại nói: “Tống Gia đang đàm phán một dự án mười tỷ đô, nếu như cô có thể thành công ký bản hợp đồng này số tiền ba tỷ coi như thù lao của cô.”
“Cái gì? Anh muốn tôi đàm phán chuyện làm ăn cho anh? Này, anh có nhầm hay không, tôi không rành về kinh doanh làm sao có thế chứ?” Đỗ Lan Hương thở phì phò nhìn anh, người đàn ông này không muốn cho cô mượn tiền nên làm khó cô đây mà, đáng ghét thật.

“Tôi đã ra điều kiện, có làm hay không là tùy cô tôi cũng đâu ép cô.” Tống Thần Vũ nhàn nhạt nói, hai mắt khẽ híp, anh muốn xem người phụ này sẽ làm thế nào.

“Anh…” Đỗ Lan Hương nghiến răng, sau đó lâm vào suy tư, cô không phải dân kinh doanh bảo cô đi đàm phán không đàm cũng biết kết quả thế nào nhưng nếu không làm theo anh ta thì số tiền ba tỷ khó mà mượn được.

Phải làm sao đây?
Tống Thần Vũ thấy cô đắn đo suy nghĩ cũng mặc kệ cô, anh rất thích nhìn bộ dạng khó khăn của người phụ nữ này, cảm giác đúng là thỏa mãn.

Qua một lúc lâu Đỗ Lan Hương mới lớn giọng nói: “Tôi sẽ làm.”

“Ồ, cô chắc chứ?” Tống Thần Vũ có chút kinh ngạc, không nghĩ cô lại đồng ý nhanh đến thế.

“Có gì mà không chắc, nói đi, hợp đồng đó như thế nào? Đối tác là ai? Tôi phải biết chút gì mới có thể đi đàm phán với người ta chứ.” Đỗ Lan Hương đập bàn nói, dù thế nào cũng phải liều một phen.

Tống Thần Vũ nhìn khí thế của cô vô cùng hứng thú lại nói: “Đối tác cô phải đàm phán là tập đoàn Vũ Nam.”
“Tập đoàn Vũ Nam, là tập đoàn nào?” Đỗ Lan Hương có chút mơ hồ, nghe thì có vẻ quen thuộc nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.

“Cô thật sự không biết tập đoàn Vũ Nam sao?” Tống Thần Vũ nhíu mày một cái, người phụ nữ này đang giả vờ phải không?
Đỗ Lan Hương lắc đầu: “Nghe quen lắm nhưng tôi không nhớ ra.”
“Không nhớ Vũ Nam vậy cô còn nhớ Vũ Thiên Hoàng chứ?” Tống Thần Vũ cười khẩy.

“Vũ Thiên Hoàng.” Nam chính đây mà, sao anh ta lại nhắc tới người này, lẽ nào là…
“Vũ Thiên Hoàng chính là tổng giám đốc tập đoàn Vũ Nam.” Đỗ Lan Hương có chút kinh sợ.

“Cô nhớ ra rồi à nhưng lại sai một điều, anh ta bây giờ đã là chủ tịch của tập đoàn Vũ Nam.” Tống Thần Vũ càng lúc càng hứng thú.

Chủ tịch hay tổng giám đốc không quan trọng, quan trọng anh ta chính là Vũ Thiên Hoàng.

Thiên địa ơi! Tránh đông tránh tây cũng không thể tránh được anh ta sao?
Đỗ Lan Hương liên tục cắn móng tay, sắc mặt vô cùng khó coi, Tống Thần Vũ nhân cơ hội hỏi: “Thế nào? Còn muốn đàm phán không?”
“Hừ, dĩ nhiên rồi, đưa bản hợp đồng cho tôi, tôi phải xem xét kỹ trước.” Đỗ Lan Hương quyết tâm nói, đã đến nước này rồi liều hay không liều cũng thế cả.

“Tốt, ngày mai đến công ty tôi sẽ đưa cho cô.” Tống Thần Vũ nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ người phụ nữ này cũng rất khá, anh rất mong chờ xem cô ta sẽ đàm phán thế nào.

Trở về phòng mình Đỗ Lan Hương lại nghĩ cách đối phó với Vũ Thiên Hoàng, nếu cô đi đàm phán chắc chắn anh ta sẽ không cho cô cơ hội gặp gỡ chứ đừng nói gì đến bàn bạc công việc, có điều gặp vẫn phải gặp, để xem ý anh ta thế nào.

Ngày hôm sau Đỗ Lan Hương cùng Tống Thần Vũ lên công ty, thấy cô xuất hiện đám nhân viên lại bắt đầu nhao nhao nhưng không dám bàn tán trước mặt, bọn họ tò mò vì sao tổng giám đốc của mình lại đưa người phụ nữ này tới.


Một lần nữa bước vào phòng làm việc của Tống Thần Vũ Đỗ Lan Hương cũng không có cảm xúc gì nhiều, trong lòng chỉ có lo lắng.

Tống Thần Vũ đưa một xấp tài liệu cho cô nói: “Đọc đi, đây là các đề mục cần đàm phán.”
Đỗ Lan Hương cầm lên, đầu tiên nhìn thấy bốn chữ “Dự án Thủy Cung” sau đó lật xem mấy trang nữa đều là những thông tin chi tiết về dự án, nào là kế hoạch, tiến độ thực hiện cùng các khoản mục chi phí.

Xem qua một hồi Đỗ Lan Hương cái hiểu cái không nói: “Không phải Tống Gia là thiên về bất động sản sao? Vì sao lại lấn át qua ngành du lịch luôn rồi?”
“Thế nào? Lĩnh vực hoạt động của Tống Gia không chỉ dừng ở bốn chữ bất động sản đâu.” Tống Thần Vũ hừ nhẹ.

Ôi! Cô cũng chỉ tò mò mà hỏi thôi, còn anh ta muốn hoạt động bao nhiêu lĩnh vực là chuyện của anh ta, Đỗ Lan Hương lại đi vào vấn đề chính: “Chỉ cần tôi có thể khiến Vũ Thiên Hoàng ký vào bản hợp đồng này là được đúng không?”
“Đúng là như thế, có điều còn phải xem cô có bản lĩnh đó không.” Tống Thần Vũ thách thức.

“Hừ, vậy anh chờ mà xem.” Đỗ Lan Hương cô dù có thua trận cũng không thể thua người, lại nói mới đầu ra trận cũng phải có chút khí thế.

“Tốt lắm, vậy tôi xem cô làm thế nào.” Tống Thần Vũ cười nhạt lại nói: “Nhưng mà cuộc đàm phán này cũng giới hạn thời gian.”
“Sao cơ, giới hạn thời gian?” Đỗ Lan Hương nắm chặt tài liệu, người đàn ông này đúng là biết chơi cô.

“Đúng vậy, nhân viên của tôi còn đang chờ phát lương, nếu cô chậm chạp không ký được hợp đồng nhân viên của tôi sẽ chết đói sao?” Tống Thần Vũ cà lơ phất phơ nói.

“Tống Thần Vũ, đừng nghĩ tôi là trẻ con không biết gì, tuy tôi không biết doanh thu của công ty mỗi tháng thu về bao nhiêu nhưng cũng không đến nỗi vì một bản hợp đồng thất bại mà thiếu tiền lương cho nhân viên, anh đừng quá đáng.” Đỗ Lan Hương tức giận nói.


Tống Thần Vũ như có như không nhìn cô, người phụ nữ này cũng có chút thông minh nhưng chưa đủ trình đấu với anh.

“Tôi cho cô bảy ngày, trong vòng bảy ngày hợp đồng còn chưa được ký thì cuộc thương lượng này kết thúc.” Tống Thần Vũ chốt lại một câu, không lằng nhằng với cô nữa.

Đỗ Lan Hương nghe đến bảy ngày mà đầu óc muốn nổ tung, còn chưa biết có gặp được Vũ Thiên Hoàng hay không đã bị Tống Thần Vũ chèn ép rồi.

“Được, anh được lắm, tôi sẽ ký được hợp đồng cho anh xem.” Đỗ Lan Hương nói xong cầm bản hợp đồng ra khỏi văn phòng, lại đi thẳng một mạch ra xe, cô cần phải đi tìm Vũ Thiên Hoàng.

“Thiếu phu nhân, về biệt thự sao?” Tài xế quay qua hỏi.

“Không, đến tập đoàn Vũ Nam cho tôi.” Đỗ Lan Hương ra lệnh, toàn thân phát ra khí lạnh khiến hai vệ sĩ bên cạnh cũng phải rùng mình.

Người phụ nữ này đúng là khó đụng chạm mà, cũng may cô ta còn chưa làm ra hành động gì, nếu không người chịu khổ sẽ là bọn họ.

Tài xế tuy kinh ngạc nhưng cũng theo lời cô, thiếu gia đã căn dặn mấy ngày này thiếu phu nhân muốn đi đâu đưa người đến đó, không cần phải báo lại, anh ta cũng chỉ làm theo lời thiếu gia thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.