Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 97: 97: Tâm Sự Cùng Sói




Chỉ trong vòng mười phút Đỗ Lan Hương cũng băng bó xong vết thương trên chân cho con sói, cô có chút mệt mỏi than thở: “Này người anh em, mày cũng bị Tống Thần Vũ nhốt ở đây sao? Anh ta đúng là tâm lạnh như đá, người vật đều không tha, tính ra lúc trước tao còn nhiều vết thương hơn mày kìa, người đàn ông này đúng là biết hành hạ người khác, không hổ là nam phụ phản diện số một trong tiểu thuyết, tao sao lại xui xẻo xuyên đến đây cơ chứ, đã thế còn làm vợ của anh ta, haix, ông trời đúng là ghen tị hồng nhan mà.”
Đỗ Lan Hương cứ than hoài không ngừng, con sói bên cạnh nghe cái hiểu cái không, nhiều lần tỏ ý ghét bỏ, khinh miệt, dứt khoát nhắm mắt lại, mặc kệ người phụ nữ luyên thuyên.

“Phải rồi, mày bị nhốt ở đây có được ăn cơm hay không? Anh ta đúng là đồ không có lương tâm, nhốt thì nhốt, hành hạ thì hành hạ, cũng phải cho người ta ăn chút cơm uống miếng nước, lẽ nào còn muốn tao chết đói trong đây? Nếu vậy tao làm quỷ đói cũng sẽ không tha cho anh ta đâu, còn mày thì sao? Làm sao lại bị thương ra nông nỗi này? Tống Thần Vũ đánh mày sao?”
Con sói không có chút phản ứng nào, chỉ hừ hừ nhẹ mấy tiếng, ánh mắt khẽ híp lại, yên tĩnh nghe cô nói nhưng thật ra trong lòng cũng nghi hoặc, người phụ nữ có vấn đề về đầu óc hay không lại đi nói chuyện với một con sói, nó có thể trả lời sao? Nực cười.

Đỗ Lan Hương cũng biết con sói không thể trả lời mình, chẳng qua cô chỉ muốn trút ra nỗi giận trong lòng thôi, lại nói trong đây cũng chỉ có con sói này cô không nói chuyện với nó còn có thể nói với ai?
Thực ra nhiều khi không cần thiết với nói chuyện với con người, động vật cũng có thể, nó sẽ không phàn nàn, sẽ không có ý kiến mà chỉ biết lắng nghe, hiểu hay không hiểu cũng chẳng quan trọng.

Cho nên Đỗ Lan Hương cứ không ngừng lải nhải: “Người ta nói một đêm vợ chồng ân nghĩa trăm năm, anh ta ăn sạch tao từ trên xuống dưới sau đó lại rũ bỏ như không có gì, đúng là đàn ông, người nào cũng giống nhau, không yêu thương thì ly hôn giải thoát sớm cho nhau, vậy mà anh ta lại không đồng ý còn muốn hành hạ tao cả đời, bây giờ thì hay rồi tao cũng sắp chết đến nơi, anh ta muốn hành hạ cũng không được nữa rồi.”
“Lại nói dù gì cũng là vợ chồng anh ta không thể tin tưởng tao một lần sao, đâu phải tao tiết lộ hợp đồng ra ngoài, còn Trương Hải Nam kia nữa, mặt mũi hắn ta tròn méo ra sao tao còn không biết sao có thể là gián điệp chứ, anh ta không điều tra rõ ràng đã ném tao vào đây rồi, thật tức chết đi được.” Càng nói Đỗ Lan Hương càng ức chế tiện tay nắm lấy nhúm lông của con sói.

Nó lập tức gầm gừ một tiếng nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy tiếp tục nói: “Tao nhớ nhà rồi, thật muốn trở về mà, ông trời sao lại đưa tao đến đây chứ, ở đây tao chẳng có ai, người thân bạn bè đều không có, đã vậy còn gặp phải một ông chồng vũ phu, anh ta có quyền lực trong tay muốn kiện cũng không thể kiện, haix, mặc dù Trịnh Lan Hương có lỗi với anh ta trước nhưng là đàn ông cũng không cần nhỏ nhen vậy chứ, anh ta cũng đâu mất mát gì, đúng là không thể hiểu được suy nghĩ của người giàu.”
Con sói thinh lặng lắng nghe những ai oán của cô, ánh mắt hơi đổi như đang ngẫm nghĩ cái gì đó.


Nói một thôi một hồi Đỗ Lan Hương cũng cảm thấy mệt mỏi cô dựa vào người con sói nhắm mắt dưỡng thần, thân hình của nó động đậy không tình nguyện.

Đỗ Lan Hương lại vuốt lông nó nói: “Ngoan nào, để tao ngủ một lát, dù gì tao cũng giúp mày băng bó vết thương đấy, cho tao dựa một lát thì có làm sao, mấy tối nay không ngủ ngon rồi, người mày rất ấm cho tao ôm một lát thôi, một lát thôi là được.”
Giọng nói của cô ngày một nhỏ dần, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Con sói nhìn cô tựa vào người mình ngủ ngon lành thì có chút ghét bỏ nhưng cũng không nhúc nhích nữa.

Đây là lần đầu tiên nó bị thương mà có người bôi thuốc băng bó cho nó, con sói nằm trên sàn cũng không cảm thấy lạnh lẽo như mọi khi nữa.

Nó cứ thể nhìn cô rồi dần dần cũng nhắm hai mắt lại.

Một đêm này, một người một sói yên giấc ngủ say.

…….

Sáu giờ sáng người hầu bận rộn bày biện thức ăn lên bàn Tống Thần Vũ từ trên lầu đi xuống, ai thấy anh cũng cúi chào liên tục.

“Chào buổi sáng, thiếu gia.”
Tống Thần Vũ bước từng bước tới bàn ăn, lúc ngồi xuống nhìn một bàn thức ăn đầy ắp anh lại không có tư vị gì nên chưa cầm đũa.

Quản gia bên cạnh chú ý quan sát biểu cảm của anh lại không biết anh đang suy nghĩ cái gì, ông ta liền lên tiếng: “Thiếu gia, mau ăn đi thôi đồ ăn sắp nguội rồi.”
Tống Thần Vũ không ăn ngược lại hỏi: “Trịnh Lan Hương thế nào rồi?”
“Thưa thiếu gia cô ta bị nhốt nên vô cùng yên tĩnh.” Chu Thượng trả lời, không hiểu sao Tống Thần Vũ lại hỏi đến Trịnh Lan Hương.

“Có mang cơm canh cho cô ta không?” Tống Thần Vũ lại hỏi.


“Cái này, theo quy định thì người bị phạt sẽ không được ăn cơm, nên tôi không có mang cơm cho cô ta.” Chu Thượng cẩn thận trả lời.

Khuôn mặt của Tống Thần Vũ trở nên trầm lặng tiếp tục hỏi: “Mấy ngày rồi?”
“Mới có ba ngày rồi thưa thiếu gia.”
“Ba ngày, ông để cô ấy nhịn đói ba ngày.” Giọng nói của Tống Thần Vũ có chút vút cao, ánh mắt sắc lẹm khiến mấy người ở đây sợ hãi rụt người.

“Thiếu gia, tôi…” Chu Thượng không hiểu biểu cảm này của Tống Thần Vũ là thế nào nên có chút ấp úng không biết phải trả lời làm sao.

Tống Thần Vũ đột nhiên phân phó: “Mang cơm đến cho cô ấy.”
Chu Thượng nghe vậy có chút kinh ngạc nói: “Thiếu gia, cô ta là gián điệp của Trương Hải Nam tôi nghĩ để cô ta chết đói là tốt nhất, không cần phải…”
Thế nhưng ông ta còn chưa nói xong câu Tống Thần Vũ liến ngắt lời: “Tôi nói ông không nghe thấy sao, mang cơm đến.”
“Vâng, thiếu gia.” Thái độ của Tống Thần Vũ thay đổi đột ngột khiến Chu Thượng có chút nghi ngờ nhưng không dám phản kháng, ông ta lại đi xuống bếp phân phó cho người làm bếp mấy câu.

Tống Thần Vũ chỉ ăn được nửa chén bò kho lại dừng đũa rời đi, trong lòng có chút nôn nao khó tả lại không biết mình nôn nao điều gì.

Trong phòng giam, Đỗ Lan Hương tỉnh dậy đã không còn thấy con sói đâu nữa, nếu như không nhìn thấy vết máu cùng căn phòng cô còn tưởng mình đã nằm mơ.


Đỗ Lan Hương uể oải ngồi dậy, lại đi khắp căn phòng tìm tòi nghiên cứu, con sói đột nhiên biến mất nên cô nghĩ có một lối ra nào đó, nhưng cô mò mãi cũng không thấy gì.

Đúng lúc này cửa phòng bên kia có tiếng động, Đỗ Lan Hương không biết là ai đến cô lập tức quay lại vị trí của mình, đồng thời cũng đóng lại cơ quan.

Bức tường vừa khép lại thì cánh cửa cũng được mở ra, một cô gái mang theo một túi xách bước vào.

Nhìn thấy người này Đỗ Lan Hương có chút kinh ngạc: “Hồng, sao em lại vào được đây?”
“Là, là quản gia bảo em mang cơm đến cho thiếu phu nhân.” Hồng trả lời.

“Hả, ông ta tốt vậy sao?” Đỗ Lan Hương có chút nghi ngờ, không tin Chu Thượng đột nhiên tốt bụng như vậy.

Hồng lại nói: “Là thiếu gia phân phó quản gia mới làm vậy.”
Đỗ Lan Hương đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, Tống Thần Vũ phân phó lại là chuyện gì? Không phải để cô chết đói à?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.