Cô Vợ Thế Thân Chồng Cũ Anh Không Xứng

Chương 25: 25: Uy Lực




"Buông ra!"
Diệp Chân Chân nhấn mạnh từng chữ, thái độ hằn học, đôi mắt người con gái trở nên sâu thẳm.

Hít một hơi thật sâu, cô đang rất cố gắng để kiềm chế bản thân mình.

Diệp Chân Chân chẳng phải người dễ đụng vào, nếu Từ Thiếu Bạch cứ tiếp tục thì e rằng anh ta biết tay cô.

Anh chàng quản lý đứng một bên cảm thấy run rẩy thay cho người đàn ông đang giữ chặt lấy cánh tay Diệp Chân Chân.

Đúng là biểu hiện của sự ngu ngốc.

Từ Thiếu Bạch vẫn tỏ vẻ cố chấp, cuối cùng, Diệp Chân Chân không nhịn nữa, cô xoay người, vung chân mạnh, đá đối phương một nhát đầy đau đớn.

Đến người khỏe mạnh như Từ Thiếu Bạch còn phải cau chặt mày, nghiến răng, mặt mũi nhăn nhó vì đau.

Diệp Chân Chân từng học võ, cô đã bảo buông ra rồi nhưng ngang ngược cho lắm vào, giờ thì hay chưa?
Quản lý đứng bên cạnh cùng với Thái Hy Tịnh sợ tái mặt luôn.

Anh vội vàng nhắc nhở Diệp Chân Chân: "Tiểu Diệp, ai lại làm thế chứ? Anh ta là Từ tổng đấy.

Dù Tần tổng ở phía sau chống lưng em cũng đừng nên đắc tội với anh ta." Dọa quản lý muốn rớt tim ra ngoài luôn.


"Sợ cái gì chứ?" Diệp Chân Chân thản nhiên nhún vai, cô khoanh tay trước ngực, lạnh lùng quét mắt qua Từ Thiếu Bạch, khinh bỉ lên tiếng: "Dù anh ta có là ông trời em cũng không thèm để vào mắt đâu.

Tưởng mình vị thế cao nên thích làm gì thì làm hả? Anh đừng lo, em sẵn sàng đối đầu với vị Từ tổng kia nếu anh ta muốn.

Còn giờ chúng ta mau rời khỏi đây thôi."
Lời vừa dứt, Diệp Chân Chân đã kéo theo anh chàng quản lý rời đi, còn Từ Thiếu Bạch, cô chỉ ghét bỏ hừ lạnh một cái, đến một ánh mắt tràn ngập những tia lạnh lẽo cũng chẳng dành cho anh.

Thác Hựu Duy, tên quản lý bao năm nay của Diệp Chân Chân vốn muốn nói gì đó ngăn cản cô nàng tùy hứng này, nhưng kết quả thì chả thốt ra được câu nào.

Anh không biết nên dùng từ gì để tả Diệp Chân Chân lúc bấy giờ nữa.

Suốt bao nhiêu năm dẫn dắt hàng trăm nghệ sĩ, giúp đỡ kha khá người thành danh, đây chính là cô gái tùy hứng nhất Thác Hựu Duy từng gặp đấy.

Mặc dù chưa có danh tiếng trong showbiz, đối với người ở cấp cao hơn, Diệp Chân Chân chẳng bao giờ nhịn nhục cả, thậm chí còn lên giọng với họ, dọa Thác Hựu Duy nhiều lần suýt đột quỵ.

Cô nàng bên cạnh anh chả nể nang gì, nhiều lần đánh mấy diễn viên mắc bệnh ngôi sao trong công ty dù địa vị họ cao hơn nhiều, Thác Hựu Duy giờ chỉ biết mặc kệ sự tùy hứng ấy thôi.

Khi mới tiếp nhận Diệp Chân Chân, anh đã phải ngửa đầu lên trời mà oán than, anh gặp phải người kỳ dị gì thế? Tần tổng kêu anh dẫn dắt cô nàng này à? Thế mà chớp mắt đã qua vài năm, Diệp Chân Chân cùng Thác Hựu Duy làm việc với nhau vô cùng ăn ý.

Cô bé này tốt tính, chỉ là lạnh lùng quá mức, chưa hết, Diệp Chân Chân còn vô cùng tàn nhẫn đấy.

Nhớ đến Từ Thiếu Bạch bị Diệp Chân Chân đạp cho một nhát, chắc hẳn bụng anh ta hiện giờ đã in đậm vết bầm tím bên trên rồi nhỉ?
Đáng thương quá!
Thác Hựu Duy bày ra vẻ mặt thông cảm.

Lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt, bỗng dưng mở miệng hỏi người bên cạnh: "Tiểu Diệp, em và Từ tổng kia biết nhau hả? Hai người có mối liên hệ gì? Anh thấy ánh mắt anh ta nhìn em cứ là lạ thế nào ấy." Thác Hựu Duy cực kỳ hoang mang, đặc biệt anh rất tò mò về quá khứ trước đây của Diệp Chân Chân, dù cô chả bao giờ đề cập đến.

Thiết nghĩ, chắc chắn Từ Thiếu Bạch quen biết Diệp Chân Chân, thậm chí quan hệ giữa hai người còn vô cùng đặc biệt nên Từ Thiếu Bạch mới dịu dàng nhìn Diệp Chân Chân như vậy.

"Anh nghĩ nhiều quá rồi!" Bước chân người con gái hơi khựng lại, vẻ mặt thoáng thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường.

Diệp Chân Chân thở dài một hơi: "Em và Từ Thiếu Bạch đó chả có quan hệ gì cả.

Trước kia chỉ từng chạm mặt nhau vài lần thôi.

Mặc xác anh ta nhìn em ra sao, em đều cảm thấy vô cùng ghê tởm." Cô cố tình nhấn mạnh hai từ "ghê tởm".


Ánh mắt Diệp Chân Chân thoáng qua vài tia phức tạp dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, con ngươi sâu ngun ngút giống với vực sâu thăm thẳm.

Người con gái mím môi, khẽ lắc đầu, thầm nhắc nhở mình đúng nghĩ đến những chuyện vớ vẩn nữa, giờ cô cần tập trung cho vai diễn quan trọng sắp tới đây.

Thác Hựu Duy nhướng mày, anh khó tin nhưng cũng chẳng hỏi nhiều, đợi đến khi nào Diệp Chân Chân muốn nói, anh đều sẽ nghe.

Tại chỗ Từ Thiếu Bạch, Thái Hy Tịnh rón rén đến gần, cô ta thấp thỏm kéo tay áo anh, mấp máy môi: "Anh ổn chứ? Em thấy cô ấy đá mạnh lắm, hay để em đưa anh đi bệnh viện nhé?" Đến người phụ nữ độc ác như cô ta còn bị Diệp Chân Chân dọa cho hồn thiếu chút nữa bay ra khỏi cơ thể mà.

"Được rồi! Tôi ổn!" Từ Thiếu Bạch hừ lạnh hất tay Thái Hy Tịnh ra, gầm gừ nhắc nhở: "Mau về đi, đừng ở đây nữa.

Với cả, chuyện cô tìm cô ấy gây sự, tôi nhất định tính toán kỹ.

Đừng nghĩ tôi không dám làm gì cô.

Thái Hy Tịnh, cô ấy là giới hạn cuối cùng tôi đặt ra, cô nên ngoan ngoãn hiểu rõ điều đó."
Thái Hy Tịnh sững người, mắt cô ta đỏ hoe, gầm lên như con thú dữ: "Từ Thiếu Bạch, anh đừng tiếp tục chấp mê bất ngộ nữa.

Người vừa rồi là Diệp Chân Chân, không phải Lê Thanh Tuyết, chẳng qua người giống người thôi, anh nhầm lẫn nghiêm trọng lắm rồi.

Lê Thanh Tuyết đã chết bảy năm trước rồi, Diệp Chân Chân hoàn toàn khác xa Lê Thanh Tuyết, chả lẽ anh chưa nhìn ra à?" Lồng ngực người phụ nữ phập phồng lên xuống vì tức giận.

Vì sao chứ?
Mấy năm nay, Từ Thiếu Bạch lúc nào cũng nhớ nhung đến Lê Thanh Tuyết, Thái Hy Tịnh chưa bao giờ có cơ hội xen vào đã khiến cô ta điên máu lắm rồi.

Hôm nay bỗng nhiên chui từ đâu ra một Diệp Chân Chân giống hệt người mà Thái Hy Tịnh vô cùng căm ghét chứ.


Tuy nhiên, cô ta vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra, đó là hai người hoàn toàn khác nhau, Diệp Chân Chân gan to hơn Lê Thanh Tuyết rất nhiều lần.

"Cô im miệng đi!" Như thể bị chọc trúng chỗ đau, Từ Thiếu Bạch quát lớn: "Cô nghĩ tôi không đủ khả năng phân biệt à? Nếu còn muốn tồn tại đừng bao giờ tìm đến tiểu Lê gây sự, cô biết con người tôi mà." Người đàn ông hằn học đe dọa, toàn thân đầy rẫy mùi sát khí.

Trong khi Thái Hy Tịnh bàng hoàng, Từ Thiếu Bạch đã rời đi, hiện giờ anh đang cảm thấy vô cùng loạn, cần tìm nơi nào đó yên tĩnh để ổn định tâm trạng.

Thái Hy Tịnh lên tiếng: "Từ Thiếu Bạch, anh chắc chắn vậy sao? Lỡ như Diệp Chân Chân chẳng phải Lê Thanh Tuyết giống anh tưởng tượng thì anh sẽ làm gì? Hay anh muốn coi cô ta thành thế thân hệt như cái cách Từ Thiếu Bạch anh đã từng làm với Lê Thanh Tuyết?"
Những câu hỏi sắc bén vang lên chọc đúng tim đen của Từ Thiếu Bạch.

Anh cố gắng điều chỉnh hơi thở để ổn định tâm trạng nặng nề hiện tại.

Cuối cùng, người đàn ông trả lời hờ hững: "Chuyện của tôi, tôi tự giải quyết, không liên quan đến cô." Dứt lời, Từ Thiếu Bạch cứ thế bỏ đi, mặc xác Thái Hy Tịnh.

Cô ta mặt mũi đỏ bừng, liên tục giẫm mạnh chân xuống đất, trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Chân Chân, đều tại mày!
Cái con khốn nạn!
Dám đụng vào tao, tao sẽ khiến mày chẳng thể tồn tại trong showbiz được.

Ngay lập tức, Thái Hy Tịnh cầm lấy điện thoại, gọi cho quản lý: "Chị giúp em làm một chuyện, phải khiến nó càng ầm ĩ trên mạng càng tốt cho em, chị hiểu chứ?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.