Cô Vợ Thế Thân Chồng Cũ Anh Không Xứng

Chương 9: 9: Bị Cướp Mất Vai Diễn




"Ừ, chị biết rồi."
Lê Thanh Tuyết trấn an bản thân, hiện nay điều cô cần phải thực hiện chính là cố gắng thể hiện mình thật tốt trước mặt đạo diễn, dù gì cũng là vai nữ chính đầu tiên trong cuộc đời người con gái mà.

Cô không khỏi hồi hộp, ngày qua ngày, Lê Thanh Tuyết cứ cảm thấy căng thẳng.

Kỹ năng của cô thật sự rất tốt, tuy nhiên, cô vẫn chưa có bộ phim nào để đời, giúp bản thân bật lên hàng sao hot.

Ông trời cuối cùng cũng cho Lê Thanh Tuyết cơ hội, cô chẳng thể tuột mất.

Ngày gặp mặt đạo diễn, quan sát Lê Thanh Tuyết một hồi, ông ấy tỏ ra vô cùng ưng ý đối với cô, nhất là sau khi chứng kiến cô nàng diễn thử một đoạn trong kịch bản, còn là phân cảnh bộc lộ nội tâm cực kỳ khó.

Đạo diễn tấm tắc khen ngợi: "Cô Lê à, quả thật vai diễn này đã được đo ni đóng giày cho cô rồi.

Cô làm rất tốt.

Tôi nhất định sẽ để cho cô diễn.

Chuẩn bị tốt đi, tôi chắc chắn nó sẽ giúp sự nghiệp của cô Lê đây thăng tiến đấy."
Người trước mặt được đào tạo vô cùng bài bản, khiến ông rất hài lòng, chỉ là Lê Thanh Tuyết vẫn chưa tìm thấy cho bản thân một chỗ đứng nhất định thôi.

Dù chẳng có danh tiếng, nhưng đạo diễn quyết tâm để Lê Thanh Tuyết thử sức với nhân vật mà ông kỳ công gầy dựng.


Dự kiến bộ phim này sẽ tạo nên một cơn sốt cho xem.

"Dạ cảm ơn đạo diễn!" Lê Thanh Tuyết lịch sự cúi đầu, khiêm tốn đáp lời: "Tôi nhất định sẽ trau dồi bản thân hơn nữa, không khiến ông thất vọng đâu."
Cô tuyệt đối phải thể hiện bản thân thật tốt, tránh để sự tin tưởng mà đạo diễn dành cho cô mình vụt tắt.

Ông cười cười, hài lòng nói: "Tốt tốt! Cô về nhà chuẩn bị đi, hai hôm nữa tới đây, chúng ta ký hợp đồng, sau đó vào đoàn làm phim luôn." Cô gái khiêm tốn như vậy, quả nhiên là viên ngọc sáng trong làng giải trí, chỉ cần mài dũa một chút là có thể đứng trên đỉnh cao danh vọng rồi.

"Vâng!" Khuôn mặt Lê Thanh Tuyết chẳng giấu nổi sự hào hứng: "Tạm biệt, hai ngày nữa gặp lại ạ!"
Ra đến xe, cô nhanh chóng đội mũ, đeo khẩu trang rồi lên xe.

Chưa kịp thở thì cô nhóc trợ lý đã nhanh nhảu hỏi: "Chị Lê, sao rồi ạ? Chị đã thành công, đúng chứ?"
"Ừ!" Lê Thanh Tuyết dịu dàng mỉm cười: "Đạo diễn khẳng định sẽ dành cho chị vai chính trong bộ phim của ông ấy!" Nghĩ đến đây, tâm tình cô càng trở nên phấn khích.

Đây chính là niềm vui hiếm hoi trong chuỗi ngày đau khổ mà Lê Thanh Tuyết vừa mới trải qua trong thời gian gần đây.

Cô tự nhủ rằng, mình phải chuyên tâm nhất có thể, tránh để những tác nhân bên ngoài ảnh hưởng đến.

Chuyện giữa Từ Thiếu Bạch và Thái Hy Tịnh, Lê Thanh Tuyết tạm thời dẹp nó sang một bên.

Cô nhóc bên cạnh vui mừng thay cho Lê Thanh Tuyết: "Thật sao? Chị Lê, chúc mừng chị.

Đúng là có công mài sắt có ngày nên kim mà." Ai kia cảm thán, Lê Thanh Tuyết vừa có tài vừa có sắc nhưng vẫn chưa nổi tiếng được, đúng là đáng tiếc.

Tuy nhiên, cuối cùng thời điểm cũng đã tới rồi.

"Cảm ơn em!" Lê Thanh Tuyết nắm lấy tay trợ lý: "Ông ấy hẹn chị hai ngày nữa đến ký hợp đồng, sau đó chúng ta cùng đi ăn mừng nhé!"
Xem như là thỏa mãn bản thân.

"Dạ, em đều nghe theo chị!"
Nhưng, dường như ông trời rất thích trêu đùa con người ta, "hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh", mọi thứ với Lê Thanh Tuyết chẳng được suôn sẻ, như thể cô luôn bị ghì lại phía đằng sau vậy.

Hôm Lê Thanh Tuyết đến gặp đạo diễn, tâm trạng thật sự vô cùng háo hức, nhưng khi nghe thấy những lời ông ấy nói, toàn thế giới trước mắt Lê Thanh Tuyết sụp đổ hoàn toàn.

Đạo diễn thở dài ra một hơi, thất vọng đưa tay vỗ vai an ủi: "Cô Lê, rất xin lỗi cô, tôi muốn cô diễn vai này, nhưng nhà đầu tư không đồng ý.

Phía cấp trên đã thống nhất ký hợp đồng với nữ diễn viên khác rồi, giấy trắng mực đen, tôi chỉ biết bất lực thôi.

Cố gắng lên, cô có tài năng, nhất định sẽ được ông trời đền đáp." Vừa nói, ông vừa khuyên nhủ người trước mặt.

Lê Thanh Tuyết gần như đột quỵ tại chỗ, khuôn mặt cô sững sờ, toàn thân bất giác run lên.


Đôi môi hồng hào mím chặt, cổ họng nghẹn ứ nói không thành tiếng.

Ông ấy nói rằng, vốn dĩ mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, nhưng đoàn làm phim bất ngờ nhận được thông báo từ nhà đầu tư lớn, người đó muốn để gà nhà diễn chính, nếu họ dám trái lời thì sẽ rút toàn bộ vốn đầu tư.

Đạo diễn chỉ đành bất lực mà chấp nhận, dù gì thì kịch bản cũng được ông ấy tâm huyết gầy dựng, nói bỏ là bỏ thế nào được, đặc biệt đối phương chỉ là một diễn viên tuyến mười tám nhỏ nhoi Lê Thanh Tuyết.

Hết cách rồi, biết làm sao được!
Hốc mắt người con gái trở nên đỏ ửng, Lê Thanh Tuyết cảm thấy sống mũi mình cay xè, bản thân cô dường như đang bị kéo xuống hố sâu mang tên tuyệt vọng.

Tại sao cứ phải đối xử với cô như thế chứ?
Cho Lê Thanh Tuyết hy vọng, rồi cuối cùng triệt để hủy hoại nó!
Cô rốt cuộc đã làm gì sai mà ông trời cứ năm lần bảy lượt trêu đùa cô?
Ước mơ của cô, hy vọng Lê Thanh Tuyết ấp ủ bao nhiêu lâu nay, mọi cố gắng người con gái tích cóp đều trở thành phí công vô ích, tất cả đều đổ xuống sông xuống biển rồi sao?
Khuôn mặt Lê Thanh Tuyết khó coi đến mức chẳng tài nào diễn tả được, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào da thịt từ khi nào không hay, cơn đau dần lan ra khắp thân thể, dần dần ăn mòn cô.

"Tôi biết cô rất buồn!" Đạo diễn chán nản mở miệng: "Tôi cũng muốn giúp cô lắm, nhưng thân phận tôi nào bằng người ta.

Nữ diễn viên kia cũng tầm thường thôi, nhưng kim chủ ở đằng sau người ta có quyền có thế, chúng ta không chống lại nổi đâu.

Để bù đắp, tôi sẽ tìm cho cô Lê vài kịch bản tốt."
Ông cảm thấy vô cùng có lỗi.

Lê Thanh Tuyết hít một hơi thật sâu, run run cất giọng, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra: "Cảm ơn ý tốt mà đạo diễn dành cho tôi, nhưng mà ông không cần làm vậy đâu.

Tôi biết ngài khó xử, cũng hiểu rõ bản thân mình thấp kém.

Tôi sẽ cố gắng hơn nữa.


Tuy nhiên, cho tôi biết, người được chỉ định diễn chính là ai được chứ?" Cô chỉ cần như vậy thôi.

Chẳng hiểu sao, trong lòng cô cứ thấy vô cùng bất an, dường như nó liên quan mật thiết đến Lê Thanh Tuyết.

"Tôi không nhớ rõ người kia lắm, nhưng hình như là ảnh hậu nổi tiếng thì phải." Đạo diễn nhướng mày: "À đúng rồi, tên cô ấy là Thái Hy Tịnh."
Lời vừa dứt, trong đầu Lê Thanh Tuyết vang lên một tiếng nổ lớn, cô bất giác giật lùi về phía sau theo bản năng.

Trên khuôn mặt trắng bệch của người con gái viết rõ hai chữ sững sờ.

Đúng là như những gì Lê Thanh Tuyết nghĩ, Từ Thiếu Bạch thật sự nhúng tay vào chuyện này sao?
Đúng thật là khó tin!
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Cảm ơn đạo diễn, tôi đi trước!"
"Ừ!"
Thở dài ra một hơi, thật là…
Ra xe, Lê Thanh Tuyết toàn thân lạnh toát, nước mắt bất giác chảy xuống.

Trợ lý liên tục cảm thấy bất bình thay cho cô, nhưng kết quả đã phơi bày ra như vậy, Lê Thanh Tuyết chỉ biết cắn răng mà chịu thôi.

"Chị à!" Cô bé an ủi: "Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, không diễn phim này thì còn rất nhiều bộ khác mà.

Mặc kệ đám người mắt đặt lên đầu kia đi."
Lê Thanh Tuyết run rẩy cất tiếng nói: "Em đưa chị đến công ty một lát, chị có việc cần giải quyết.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.