Tần Sở An nghe cô nói liền quay sang nhìn cô,mở nhanh miệng giải thích nhưng Kiều Thanh Thanh lại chẳng cho anh nói liền la lớn lên "Sở An em đau bụng quá". Tân Sở An liền quay sang nhìn Kiều Thanh Thanh rồi lại nhìn cô vài giây,bước đến bế Kiều Thanh Thanh đi lên và gọi bác sĩ. Kiều Thanh Thanh cô nhìn thấy bác sĩ liền hoàn hốt,vì thực chất cô chẳng đau bụng, cô liền kéo lấy tay bác sĩ mà nhẹ nói "Tôi không muốn anh ấy lo lắng, bác sĩ bảo anh ấy ra ngoài giúp tôi đi".
Bác sĩ nghe thấy liền nhìn cô vài giây,quay sang anh mà bảo anh ra ngoài, Kiều Ân Ân bước chậm rãi đến,tay khoanh trước ngực,nghênh mặt trước anh vẻ tức giận nói "Vào trong, xem chị ta và con của anh thế nào, không may lại sảy mắt lần nữa". Lời cô chứa đầy sự giận dữ, anh nghe thấy liền đưa mắt nhìn cô nói "Em làm sao, cô ta đau bụng thì anh giúp cô ta gọi bác sĩ, có phải thái độ em như thế quá đáng lắm không?".
Cô nghe anh nói liền trừng mắt nhìn anh,hai tay đang khoanh trước ngực liền buông xuống nâng tay lên chỉ vào bên trong phòng quát lớn "Anh vì chị ta mà nói em quá đáng sao,anh thừa biết chị ta mưu mô đầy người, cái đau bụng chỉ là việc mà chị ta bầy ra mà thôi". Anh lại tiếp lời cô mà quát lớn "Cái đó là do em suy diễn, nếu cô ta đau bụng thật thì sao,em đừng có ghen như thế được không? Em ghen đến nổi không cho anh cứu người hay sao".
Cô nghe anh quát lại cô, càng tức giận hơn, trừng mắt quát anh rồi xoay người bỏ đi "Cứu ai cũng được nhưng chị ta thì không? Nếu muốn cứu chị ta thì vào trong mà cứu đi". Cô nói xoay người bỏ đi, chẳng nhìn lại anh, cô tức giận bỏ đi thẳng xuống phòng khách, tay nắm lấy cái điện thoại bàn kéo mạnh quăng mạnh về phía trước, Tần Sở Nam vừa bước vào liền hoảng hốt nhanh tay chụp lấy cái điện thoại, liếc mắt nhìn cô vài giây nói "Em dâu,việc gì làm em tức giận như thế". Anh nói xong liền bước đến đặt điện thoại nhẹ xuống bàn,nhìn cô, cô liền trừng mắt nhìn anh vài giây rồi lại khóc thét lên "Anh à, em trai của anh ăn hiếp em,anh ta vì chị ta mà chửi em".
Tần Sở Nam nhìn bộ dạng cô đang khóc lóc trước anh liền nhìn cô cười, cô nhìn thấy anh đang cười liền đưa tay lau nước mắt nhìn anh nói "Anh cười cái gì thế hả?". Anh liền cười tươi,đưa tay chỉ nhanh từ đầu đến chân cô nói "Kiều Ân Ân em mà dám khóc trước anh sao? Hơizz.. Bỏ đi, hôm nay em dâu không vui,có muốn đi chơi không?".
Cô liền gặt đầu, bước nhanh ra xe,mở cửa bước nhanh vào, Tần Sở Nam đế xe phóng nhanh chẳng hỏi cô muốn đi đâu liền đưa cô đến "CLUB". Cô nhìn thấy cái bản liền quay sang nhìn anh nói "Em không vào đây đâu". Anh liền bước xuống xe, bước sang gần cô mở cửa,kéo co ra khỏi xe, cô cứ níu lại chẳng muốn vào, anh liền quay lại cô nói "Đây là chỗ vui của anh đấy, anh không vui đều vào đây".
Cô nghe anh nói liền vào cùng anh, bên trong tiếng nhạc ầm ầm điếc tai, ánh đèn laser chiếu khắp nơi, kèm theo đó là những người đang nhảy theo nhạc phía trước, cô đang loay hoay thì anh từ sau đưa ly rượu trước cô nói "Uống đi, mọi chuyện buồn đều bay hết". Cô nhìn ly rượu anh đưa vài giây liền giựt lấy mà uống.
Trời cũng tối, Sở An anh ở nhà trong cô về nhưng chẳng thẤy, liền cằm điện thoại gọi cô,nhưng cô chẳng thèm nghe máy cô đang nhảy nhót trên sàn cùng với Tần Sở Nam. Cô đã say đến nỗi chân bước không vững,bước xuống sàn nhảy liền lật chân nhưng Sở Nam từ sau đỡ lấy cô, cô liền đưa tay chỉ vào anh nói "Anh à, em muốn uống nữa,nhảy tiếp đi". Tần Sở Nam mặc cho cô nói liền kéo cô rời khỏi Club, và đưa cô về nhà.
Cô vừa bước xuống xe, Sở An nhìn thấy liền bước ra, cô liền ôm chặt lấy anh mà nói "Chồng à, anh là đồ lăng nhăng". Anh liền kéo cô ra khỏi anh nhìn cô nói "Em say rồi, để anh dùi em lên phòng". Kiều Thanh Thanh tay khoanh trước ngực nghênh ngang bước xuống liếc nhìn Ân Ân bĩu môi nói "Đã có chồng, chẳng biết xấu hổ mà còn dám đi đêm uống rượu với người khác". Cô nghe thấy liền bước đến, đưa nhanh tay bóp chặt cỗ Thanh Thanh ma nnói "Chuyện tôi không cần chị quan tâm, À nhưng chị hãy cẩn thận kẻo chị biến mất luôn đấy".
Cô nói xong liền bậc cười lớn,bỏ đi lên lầu,Kiều Thanh Thanh hoảng loạn hai tay ôm lấy cỗ nhìn Kiều Ân Ân đang loạng choạng đi lên lầu. Sở Nam nhanh chân bước lên đi cùng cô, vừa bước đến cửa, cô liền phóng nhanh lên giường nằm,còn anh liền bước nhanh đến nhẹ nhìn cô rồi lấy nước lau người cho cô. Sáng đến,cô nằm say mê trên chiếc giường trắng tinh, ánh nắng gọi thẳng vào khuôn mặt cô,làm cô mở nhẹ đôi mắt nhìn hướng cửa sổ, vung vai nhẹ mỉm cười. Nhưng nụ cười tắt đi khi một giọng nói vang lên.