Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây

Chương 12: Chương 3.3



Bóng đêm mê ly, Thần Bảo Nhi một mình bước chậm trên đường, nhìn dòng người càng

ngày càng ít, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà cô vẫn không muốn trở về.

Điện thoại di động trong túi vẫn vang lên không ngừng, làm Thần Bảo Nhi phải chú ý, nhưng nhìn dãy số làm cho cô cảm thấy chán ghét, Long Hạo, cô tức giận tắt máy, sau đó lại bước chậm trên đường.

Long gia, Long Hạo nhìn cuộc gọi bị từ chối, tàn nhẫn ném điện thoại xuống đất, hành động này vừa vặn hấp dẫn sự chú ý của Long phu nhân và Long lão gia.

Long phu nhân hơi nhíu mày, bà lần đầu nhìn thấy con trai phát hoả lớn như vậy, bà đứng lên đi tới trước mặt con trai, "Hạo, đã xảy ra chuyện gì? Làm sao phát hoả lớn như vậy?"

Long phu nhân theo bản năng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Thần Bảo Nhi, bởi vì bà mới vừa nghe được cuộc nói chuyên của đám người giúp việc, con trai nghe được Thần Bảo Nhi đi ra mắt ngay lập tức chạy đi, hành động như vậy làm Long phu nhân có chút bất mãn, nên mới gọi điện thoại muốn anh trở về.

Long Hạo mím môi, quay đầu nhìn mẹ, "Không có gì, mẹ, không có chuyện gì, con đi ra ngoài trước."

"Muộn như vậy con còn đi đâu, mẹ cùng cha con có chuyện muốn nói, cảm thấy cô bé Vũ Văn Tĩnh này cũng không tệ, kỳ thực cùng con. . ."

"Mẹ, có thể đừng sắp đặt hôn sự cho con hay không? Con đối với Vũ Văn Tĩnh không có hứng thú." Long Hạo vừa nghe đến tên Vũ Văn Tĩnh, tức giận cắt ngang, xoay người chuẩn bị muốn rời khỏi Long gia.

"Vậy con cảm thấy hứng thú với ai? Là Bảo Nhi? Đừng tưởng mẹ không biết hôm nay con đi ra ngoài làm gì." Long phu nhân lần đầu bị con trai rống lên, không kịp phản ứng, có điều rất nhanh bà cũng phát hỏa, hướng về phía bóng lưng con trai lãnh khốc mở miệng, lời nói đó làm Long Hạo trong nháy mắt cứng ngắc.

Giờ phút này Long lão gia cũng đứng lên, nghe vợ nói tên Bảo Nhi, hơi nhíu mày, "Các người nói Bảo Nhi là Thần Bảo Nhi trong nhà của chúng ta sao?"Tại sao ông không biết chuyện này?

Long phu nhân không nhịn được thở dài, bất đắc dĩ đi tới trước mặt chồng "Còn có thể là ai? Con trai của ông làm tôi không thể an tâm được."

Long phu nhân buồn bực ngồi xuống, nhìn con trai cũng không nhúc nhích, trong lòng thật sự rất không hiểu, rõ ràng Vũ Văn Tĩnh rất tốt, dung mạo cũng rất được, tại sao con trai bà một mực thích Thần Bảo Nhi?

"Long Hạo, không muốn nói gì sao?" Long lão gia chỉ là nhàn nhạt nhìn con trai, chờ đợi lời giải thích của anh, vẻ mặt nghiêm túc.

Bên trong phòng khách bầu không khí có chút lạnh, Long Hạo nhìn hai người họ, thật lâu không có phản ứng nào, để Long gião gia và Long phu nhân vô cùng tức tối.

"Hạo, con nói đi, nếu như con với Bảo Nhi thật sự không có gì, làm sao mất tập trung như thế? Đến cùng là vì chuyện gì?" Long phu nhân không nhịn được bắt đầu tức giận, bà đứng lên đi tới trước mặt Long Hạo, nhìn vẻ mặt suy nghĩ sâu sắc, bà thật sự không biết nên nói cái gì.

"Mẹ, mẹ muốn con nói gì? Đối với Bảo Nhi cảm thấy hứng thú, yêu thích?" Long Hạo thật sự cảm thấy rất buồn cười, tại sao anh phải ở chỗ này giải thích hắn chuyện riêng? Nói xong, anh xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.

"Hạo, Hạo. . ." Long phu nhân vẫn không cam lòng đuổi theo, nhưng lại bị chồng ngăn cản.

"Được rồi, nó đã nói như vậy, không cần đuổi theo, tôi tin tưởng nó sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt, bất luận chuyện gì nó cũng có lập trường riêng của mình, bà không nên quản nó."

Ngày hôm nay đã đủ mệt mỏi rồi, về đến nhà còn một đống lớn chuyện nữa, Long lão gia vô cùng tức giận đứng lên, xoay người về phòng sách nghỉ ngơi.

Long phu nhân nhìn chồng tức giận bỏ đi, lại nhìn bóng lưng khuất dần của con trai, chính mình cũng tức giận, bà làm mọi chuyện đều vì con trai, vì bọn họ có được không, tại sao đến cuối cùng không có một người thông cảm cho mình?

Sau khi rời khỏi Long gia, dọc đường đi Long Hạo lái xe không ngừng nhìn xung quanh, cố gắng tìm Thần Bảo Nhi, tâm trạng anh bây giờ hết sức rối bời, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng của mẹ, chân không tự chủ giẫm lên bàn đạp thắng xe lại.

"Chết tiệt!" Long Hạo tức giận đấm mạnh vào tay lái, không cam lòng nhìn mọi thứ trước mặt, mình rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại vội vã đi tìm Thần Bảo Nhi như vậy? Mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Nếu như thật sự không để ý, vậy thì tại sao cảm thấy thoải mái đây?

Thời gian từ từ trôi qua, Long Hạo đầu óc mơ hồ đã trở nên rõ ràng, cuối cùng, Long Hạo nhếch lên một nụ cười tự tin "Thần Bảo Nhi, mặc kệ mẹ nói gì, tôi sẽ tự mình tìm ra đáp án, mà em. . . Nhất định phải theo tôi tìm đáp án cuối cùng."

Một nơi khác, đêm đã thật khuya, Thần Bảo Nhi nhìn biệt thự Long gia ở trước mặt, không khỏi thở dài, vẫn là từ cửa sau đi vào.

Giờ bày ba Thần vẫn chưa đi ngủ, nhìn thấy con gái trở về, ông lập tức quan tâm hỏi: "Sao vậy, Bảo Nhi? Nghe nói thiếu gia đi tìm con, con. . ."

"Không có chuyện gì, ba ba , con nghĩ để hôm sau nói, có được không?" Thần Bảo Nhi cố gắng nở nụ cười, không muốn để cho ba ba lo lắng.

"Được." Hôm nào cũng được, ba Thần nhìn con gái so với khóc cười càng khó coi hơn, cũng không cần hỏi nhiều "Thời gian cũng không còn sớm, con về phòng ngủ đi."

"Dạ, con biết rồi, ba ba cũng ngủ sớm một chút." Thần Bảo Nhi gật đầu, nhanh chóng trở về phòng.

Sáng sớm sgày hôm sau, Thần Bảo Nhi vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Long Hạo, giống như đã đợ ở đây một đên, làm cho cô vô cùng hoảng hốt, "Thiếu gia, anh đến sớm như vậy?"

"Không phải sớm, là căn bản cũng không có rời khỏi, Thần Bảo Nhi, em tối hôm đã đi đâu? Muộn như vậy mới về, còn không có nghe điện thoại? Lẽ nào em. . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.