Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây

Chương 14: Chương 4.1



Bóng đêm trầm lặng, Long Hạo dừng xe bên đường, mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn ngôi nhà cũ trước mặt, khóe miệng cong lên.

"Thần Bảo Nhi, xem em lần này trốn đi đâu, cả đời này em cũng đừng nghĩ có thể trốn được tôi." Long Hạo tiến lên dùng sức gõ cửa, cũng mặc kệ giờ này người bên trong đã ngủ chưa.

Mà Thần Bảo Nhi trong phòng đã ngủ, nghe tiếng gõ cửa không khỏi nhíu mày, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, cô rất khó hiểu, ba ba bảo hôm nay không về được, sáng sớm ngày mai mới có thể trở về, lẽ nào kế hoạch thay đổi sao?

Nghĩ tới đây, Thần Bảo Nhi mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt nằm mơ cũng không nghĩ tới, cả người đều sững lại.

"Sao, không muốn mời tôi vào?" Long Hạo nhíu mày, nhìn cô chạy đến mở cửa, anh vừa lo lại vừa vui, lo lắng nếu như hiện tại người gõ cửa là người xấu, cô phải làm sao?

"Anh đến đây làm gì?" Thần Bảo Nhi nhíu mày, cô không nghĩ tới anh sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa người toàn mùi rượu.

Mấy ngày nay không nhìn thấy hắn, Thần Bảo Nhi sớm đã cho rằng anh quên mình, trái tim không khỏi nhói lên.

"Đương nhiên là đến tìm em." Lúc nói chuyện, Long Hạo đi vào bên trong mặc kệ cô có nguyện ý hay không, sau đó đóng cửa lại, nhìn căn phòng, không khỏi nhíu mày "Em ở trong này sao?"

"Thiếu gia, anh tìm tôi có chuyện gì không?" Thần Bảo Nhi nhìn anh giống như chủ phòng đi tới đi lui, trong lòng không thoải mái, tiến lên ngăn cản anh, bất mãn chất vấn.

"Em ở phòng nào?"

"Ở kia a." Thần Bảo Nhi dù không muốn vẫn phải trả lời, sau đó chỉ chỉ phòng bên tay trái, cô khó hiểu nhìn Long Hạo, còn chưa kịp phản ứng, Long Hạo đã nhanh chân đi về phòng kia.

Thần Bảo Nhi buồn bực đi theo sau, "Thiếu gia, anh không nên xuất hiện ở đây, đây là phòng của tôi."

"Em không nhìn ra tôi đã uống rượu sao?"

"Nhìn ra rồi." Thần Bảo Nhi gật đầu, nhưng hai chuyện này có liên quán sao? Cô thực sự không hiểu.

Long Hạo nằm trên giường cô, cảm thấy giường nhỏ này nằm lên thực sự không thoải mái "Tôi uống rượu không thể lái xe, hiểu không?"

"Thiếu gia, anh không thể lái xe cũng không cần ngủ ở chỗ này a." Thần Bảo Nhi thật sự không hiểu, hắn uống rượu không thể lái xe, tại sao muốn ngủ ở chỗ này?

Long Hạo lắc đầu một cái, vẻ mặt vô tội "Nhưng mà tôi hiện tại không có chỗ ngủ."

"Thiếu gia..." Thần Bảo Nhi tức đến giậm chân, cô xưa nay chưa từng thấy Long Hạo dáng vẻ vô lại như thế, phải biết chỗ này là phòng của cô a "Nơi này là phòng của tôi, anh ngủ ở đây, vậy tôi ngủ ở đâu?"

"Cũng ngủ ở đây."

Long Hạo trả lời giống như là chuyện đương nhiên, làm cho Thần Bảo Nhi có chút trố mắt há mồm, cô không dám tin tưởng nhìn Long Hạo, anh nói vậy là sao? Cô đúng là thua thảm hại, có điều Thần Bảo Nhi rất nhanh nghĩ cách giải quyết, không khỏi vẽ lên nụ cười đẹp đẽ, điều này làm cho Long Hạo có chút không thoải mái.

"Ba ba tôi đã đi làm, anh ngủ ở phòng ba ba là được rồi, ba ba không sẽ để ý đâu." Nói xong, Thần Bảo Nhi chuẩn bị dẫn anh đi qua phòng ba ba.

Nhưng mà Long Hạo lại cười quỷ dị, nụ cười thần bí làm Thần Bảo Nhi có cảm giác kỳ quái "Tôi thích ngủ ở đây."

"Thiếu gia!" Thần Bảo Nhi tức giận giậm chân, người đàn ông này tới chỗ nào cũng làm bộ cao cao tại thượng, thật sự rất đáng ghét "Đây là nhà tôi, là ta phòng của tôi."

"Tôi biết a, em không cần cực khổ nhắc nhở." Cười nhạt, Long Hạo nhìn Thần Bảo Nhi tức giận, thế nào đều thấy đáng yêu vô cùng.

"Anh... Quên đi, chúc anh ngủ ngon, tôi sang phòng ba ba ngủ." Thần Bảo Nhi biết mình không làm gì được anh, không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn, vô cùng không tình nguyện xoay người, chuẩn bị đi sang phòng ba ba ngủ. Thần Bảo Nhi vừa xoay người, liền bị một bàn tay cái kéo lại, cả người ngã lên giường.

"A!" Thần Bảo Nhi còn chưa kịp phản ứng, cả người đều bị chặn lại, làm cô vô cùng hoảng sợ "Thiếu gia anh làm gì vậy, đứng lên đi."

"Không làm gì cả, em cũng ở ngủ ở đây đi." Lúc nói chuyện, Long Hạo đứng lên nhanh chóng đóng cửa lại, nhìn thấy Thần Bảo Nhi chuẩn bị đứng dậy, anh lập tức ôm lấy cô, cũng thuận thế nằm xuống.

"Thiếu gia..." Thần Bảo Nhi dùng sức cái ôm kia, đối với Long Hạo như vậy cô không thích ứng kịp "Anh buông tôi ra."

"Tôi cũng muốn buông ra a, đáng tiếc giường quá nhỏ, chỉ có thể dán sát như vậy ." Long Hạo hết sức oan ức, giống như anh hi sinh làm gối ôm vậy.

An nói xong làm Thần Bảo Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn hết sức "Phí lời, đây là giường đơn, tôi cũng không có dự định để anh ngủ chung." Hiện tại là cô oan ức có được hay không!

"Vì thế mới phải cố gắng nằm chen chúc như vậy."

Vừa nói chuyện, Long Hạo cố ý dựa vào cổ cô, môi mỏng như có như không đụng chạm vai đẹp của cô, càng quá đáng hơn là dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, thực ra, mùi vị trên người cô làm anh mê luyến.

Thần Bảo Nhi trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, nhiệt độ tăng lên làm cô hơi nghi hoặc, có điều rất nhanh cô liền lùi lại phía sau, cả người lập tức ngã trên mặt đất.

"Bảo Nhi, em làm gì vậy? Có bị thương chỗ nào không? Có đau hay không?" Long Hạo lo lắng đứng lên, nhanh chóng đỡ cô dậy, có chút tức giận phản ứng vừa rồi của cô.

Thần Bảo Nhi căn bản cũng không có nghe lời quan tâm của anh, tàn nhẫn đẩy anh ra, tức giận nhìn hắn, chỉ vào hắn nói: "Long Hạo, anh đến cùng muốn làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.