Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây

Chương 7: Chương 2.1



Ngày hôm sau, bầu trời âm u, dường như muốn ép xuống.

Thần Bảo Nhi một đêm không ngủ, đẩy kính gọng đen, cô mặc vào quần áo thể thao chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, nhưng không nghĩ tới Long Hạo đã ở cửa chờ cô.

Điều này làm cho Thần Bảo Nhi vô cùng bất ngờ, cô không trốn tránh mà tiến lên, "Thiếu gia, anh dậy sớm như vậy."

"Em so với trước đây chậm nửa giờ." Nhìn đồng hồ đeo tay, Long Hạo sắc mặt hết sức khó coi, sau khi nói xong liền kéo cô lại, nhanh chóng chạy về phía trước, căn bản là không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

"Thiếu gia anh muốn đi đâu? Tôi không chạy nổi." Thần Bảo Nhi thở không ra hơi, nhìn Long Hạo cầm tay mình thật chặt không chịu buông, làm đáy lòng của cô có một loại xúc cảm không nói ra.

Long Hạo đưa cô tới bờ sông, nhìn xung quanh không có ai mới buông tay ra, ánh mắt vô cùng phẫn nộ "Thần Bảo Nhi, em ngày hôm qua hình như ngủ đến không tệ."

Thần Bảo Nhi nhíu mày không hiểu nhìn Long Hạo, tại sao anh nói như vậy?

"Thần Bảo Nhi, tối hôm qua câu nói kia rốt cuộc là ý gì?" Một đêm, suốt cả đêm Long Hạo đều không có nhắm mắt, cô dĩ nhiên nói là can thiệp, chết tiệt, lẽ nào cô không biết đây là quan tâm sao?

"Rất rõ, thiếu gia biết rõ rồi không phải sao?" Thần Bảo Nhi trái tim đau đớn một hồi, nhìn Long Hạo vẻ mặt chấp nhất, trái tim cô càng thêm khó chịu, thật vất vả mới quên chuyện ngày hôm qua, hiện tại anh lại tới nhắc nhở.

"Chết tiệt." Một cái kéo cổ tay cô, Long Hạo dùng sức không ít, muốn cảm giác đau đớn kích thích cô gái này, anh không nghĩ tới cô sẽ lộ ra vẻ mặt bất cần này.

"Thần Bảo Nhi, không cho phép em dùng khẩu khí đó nói chuyện với tôi."

"Vậy tôi nên dùng khẩu khí gì đây? Thiếu gia, anh làm khổ tôi." Thần Bảo Nhi nhàn nhạt cười, Long Hạo càng làm cho cô cảm nhận được địa vị khác biệt giữa bọn họ, nhưng cô chỉ là nhàn nhạt nhíu mày.

"Thần Bảo Nhi!" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi, anh không biết đến cùng là lạ ở chỗ nào, cô gái này nói chuyện như thế, chỉ làm cho anh kích động muốn đánh cô, bàn tay nắm tay cô đã không biết từ lúc nào tăng thêm lực.

Thần Bảo Nhi cắn chặt môi, không nhìn tới con mắt phát hoả kia của Long Hạo, ánh mắt chăm chăm nhìn cổ tay đang bị anh nắm chặt, không nói một lời.

Lúc lâu sau, Long Hạo không đợi được cô trả lời, trong không khí trầm mặc anh rất muốn phá vỡ "Em nhất định phải nghe tôi, biết không?"

"Tại sao?" Thần Bảo Nhi vô cùng không thích giọng điệu bá đạo của anh, thái độ cứng rắn, giống như cô chỉ có thể nghe hắn, tất cả không thể tự giữ mình làm chủ giống vậy, cô không nhịn được ngẩng đầu, sắc mặt cũng hết sức khó coi.

"Bởi vì em là của tôi." Lời thốt lên, lời nói như vậy Long Hạo cũng có chút không dám tin.

Nói xong, nhìn vẻ mặt không dám tin tưởng của Thần Bảo Nhi, Long Hạo cho rằng mình nói sai, anh không khỏi ho khan vài tiếng, vẻ mặt có chút bối rối giải thích "Bởi vì em là người hầu nhà tôi, tôi là thiếu gia, em đương nhiên phải nghe ta."

"Ha ha." Trầm thấp cười nhạo mấy lần, Thần Bảo Nhi tàn nhẫn mà bỏ qua sự kiềm chế của anh "Tôi biết, thiếu gia."

"Tôi..." Dường như cảm nhận được bầu không khí càng thêm lạnh lẽo, Long Hạo nhìn Thần Bảo Nhi thái độ xa cách, xoay người chuẩn bị muốn rời khỏi, lần thứ hai tàn nhẫn mà kéo cô định trốn tránh, lúc này mới phát hiện cổ tay cô đã sớm có vết đỏ, điều này làm cho Long Hạo không khỏi ảo não, lập tức buông cô ra.

"Thiếu gia, tôi biết tôi là con gái người hầu nhà các người, cho dù là như vậy, anh cũng không có tư cách cấm đoán tôi, đúng không?" Thần Bảo Nhi lạnh băng nói xong, liền xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.

Long Hạo không có đuổi theo, chỉ là có chút phức tạp nhìn bóng lưng cô, hai tay không tự chủ được nắm tay.

Trong đầu đều là lời Thần Bảo Nhi nói, còn có vẻ mặt lạnh băng kia, giống như cô một cái xoay người liền muốn rời khỏi thế giới của anh, điều này làm cho trái tim anh càng thêm khó chịu.

"Chết tiệt!" Long Hạo không khỏi thấp chửi một tiếng, anh vô cùng không thích cảm giác hiện tại, càng không thích đột nhiên Thần Bảo Nhi trở nên lạnh lùng, thậm chí cũng không thích chính mình giờ phút này, dĩ nhiên vì câu nói của cô mà biến thành bộ dạng này.

Anh muốn tất cả trở lại lúc trước, tất cả mọi thứ đều trở lại lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.