Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây

Chương 8: Chương 2.2



Dọc đường đi, Thần Bảo Nhi không ngừng lau nước mắt, nhưng là khóe miệng vẫn mang theo nụ cười miễn cưỡng "Thần Bảo Nhi, không được khóc, mày đã sớm biết kết quả sẽ như thế, không được khóc, nghe có hiểu không, không cho phép khóc."

Sáng sớm gió có chút lạnh lẽo, vẫn phóng về trên mặt cô mà thổi, dần dần đem nước mắt trên mặt cô thổi khô.

Thần Bảo Nhi không có về Long gia trực tiếp đi làm tại nhà hàng kiểu Tây.

Mà giờ phút này Long Hạo vẫn ở nhà chờ Thần Bảo Nhi xuất hiện, mãi đến khi thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm tình của anh càng thêm nôn nóng, anh liền để người hầu gọi ba Thần tới.

Bên trong đại sảnh, ba Thần đầu óc mơ hồ mà nhìn Long Hạo "Thiếu gia, người tìm tôi có chuyện gì không?"

"Bác Thần người ngồi đi, tôi muốn biết Bảo Nhi đi đâu, gọi điện thoại di động em ấy cũng không có nhận máy." Long Hạo nhìn ba Thần, ra hiệu bác ngồi xuống.

"Đứa bé kia đã đi ra ngoài làm thêm, thời gian làm việc, nó bình thường sẽ không nhận điện thoại, thật ra thiếu gia không cần để ý tới nó..."

"Làm thêm ở đâu?" Ba Thần nói Long Hạo không để ý đến, anh càng cố ý phải biết Thần Bảo Nhi đến cùng là đi làm them ở đâu, kỳ thực trong đáy lòng Long Hạo, anh chỉ là muốn hiểu rõ tất cả mọi thứ liên quan tới cô.

Ba Thần có chút sửng sốt, nhìn trong mắt Long Hạo cố chấp cùng bá đạo, ông lập tức không biết trả lời như thế nào.

Mãi đến khi Long Hạo đặt câu hỏi lần thứ hai, trong giọng nói tựa hồ còn sót lại một tia thiếu kiên nhẫn, "Bác Thần, Bảo Nhi đến cùng là làm việc ở đâu?"

"Nhà hàng kiểu Tây." Ba Thần theo bản năng bật thốt lên, còn không kịp che miệng lại, ông đã nhìn thấy Long Hạo đột nhiên đứng lên, như gió biến mất trước mặt mình.

Ba Thần ngây người đứng đó, nhìn tất cả chuyện trước mặt, căn bản là không thể tin con mắt của chính mình.

Mà trên tầng Long phu nhân nhìn cảnh tượng này, nhíu chặt lông mày, lâu sau cũng không cử động, tay nắm chặt lan can.

Phòng ăn cơm kiểu Tây nhà bếp.

"Tiên sinh, ngài không thể vào, nơi này là nhà bếp..." Một người phục vụ vội vàng ngăn lại âm thanh truyền đến cửa phòng bếp.

"Tôi là tới tìm người."

Hiển nhiên người phục vụ căn bản là không thể ngăn cản bước chân người đàn ông, âm thanh Long Hạo đã càng ngày càng gần.

Mà tiếng nói quen thuộc này làm Thần Bảo Nhi sững sờ, hơi quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy Long Hạo vẻ mặt vội vàng, làm cho cô vô cùng ngạc nhiên, còn chưa kịp mở miệng nói, Long Hạo liền tìm ra cô ngay và lập tức đi về phía cô.

"Thần Bảo Nhi, em thực sự là càng lúc càng to gan, cư nhiên không nhận điện thoại của tôi." Long Hạo vừa đến gần, một bên tức giận lên án.

Lời nói đó giống như tuyên bố quyền sở hữu của anh vậy, đáy lòng Thần Bảo Nhi vô cùng không thoải mái, cô chống cự "Xin lỗi, tôi hiện tại còn đang làm việc, nếu có chuyện gì, sau khi trở về nói tiếp."

Khi nói chuyện, Long Hạo tức giận đưa tay ra muốn nắm lấy tay cô, lại bị Thần Bảo Nhi tránh né.

Động tác không thể nghi ngờ gì nữa làm cho Long Hạo càng thêm khó chịu, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy "Thần Bảo Nhi!"

"Thiếu gia, tôi thật sự rất bận, không có thời gian cùng anh tranh cãi." Thần Bảo Nhi tiếp tục lạnh lùng đáp lại, quên mất ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Long Hạo, xoay người tiếp tục làm việc của mình.

Mà giờ phút này hai người bọn họ phát hiện nơi này đã trở thành tiêu điểm, khi quản lí chạy vào, đối với chuyện phát sinh trong nhà bếp không ai nói gì, hắn liền tiến lên nói: "Thần Bảo Nhi, phòng bếp thuê cô tới không phải để cô nói chuyện yêu đương, xin đừng đưa việc tư của mình mang đến nơi này giải quyết."

"Quản lí, chúng tôi không phải..." Thần Bảo Nhi không nghĩ tới quản lí sẽ nghĩ như vậy, còn chưa giải thích liền bị người khác vội vàng cắt ngang.

"Xin lỗi, quản lí, chúng tôi hiện tại liền đi ra ngoài giải quyết." Long Hạo vô cùng nhanh chóng nói xong liền cứng rắn đem Thần Bảo Nhi kéo đi.

Đằng sau tựa hồ còn truyền đến giọng quản lí vô cùng căm tức oán giận nói "Tuổi trẻ bây giờ thật đúng là, thời gian làm việc đều là đem việc tư ra giải quyết."

Bị Long Hạo kéo trên đường, Thần Bảo Nhi không ngừng giãy giụa "Thiếu gia, anh thả tôi ra, anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu? Có chuyện gì chúng ta có thể nói ở đây."

"Thần Bảo Nhi, em cho tôi yên tĩnh một chút đi." Long Hạo thật sự không biết cô nhóc này không biết đây là đâu, người xung quanh đều chú ý tới bọn họ, cô còn lớn tiếng như vậy.

"Tôi còn muốn làm việc, có chuyện gì..." Thần Bảo Nhi vẫn chưa nói hết, bên hông lập tức có một lực lớn chạm vào, không để cho cô bất ngờ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ phóng to, làm cho cô quên mất phải nói cái gì.

"Yên lặng một chút." Long Hạo căn bản là không cảm giác mình giờ phút này có cái động tác gì không đúng, trái lại cảm thấy ôm cô còn rất thoải mái nữa.

"Long Hạo, làm sao anh lạiở đây?" Ngay thời điểm Long Hạo cảm thấy Thần Bảo Nhi hơi có chút nghe lời, một âm thanh sắc bén vang lên, tiếp theo là một cái tay cương quyết xen giữa bọn họ, làm Thần Bảo Nhi cùng Long Hạo không hề phòng bị tách ra.

Thần Bảo Nhi quay đầu nhìn thấy khuôn mặt mê người cùng kiêu ngạo hơn người của người kia, cười nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.