Ánh mắt cậu hơi chăm chú, đợi mãi cũng không thấy bóng họ trở lại nữa, con mắt bỗng nhiên rủ xuống, trong ánh mắt che dấu sự buồn tẻ cô đơn, tầm mắt hướng chiếc máy vi tính đang hoạt động trên đùi, nhìn bài tập đang làm được một nửa liền gập lại, tâm tình có chút phiền muộn.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục sau khỉ mở cửa xe, trong tay cầm đồ điểm tâm đưa tới.
"Thiếu gia, mời cậu ăn điểm tâm!"
Quản gia cẩn thận mở hộp đựng, lấy chiếc bánh ngọt ra, đặt lên đĩa.
Cậu hờ hững nhận lấy, nhưng khi nhìn đến chiếc bánh ngọt, trong đầu loáng thoáng hiện lên hình ảnh lúm đồng tiền khi cười của cậu bé trai kia, bỗng nhiên không có khẩu vị.
"Không ăn!" Cậu đem chiếc bánh ngọt đẩy sang bên cạnh, lạnh lùng nói: "Lái xe đi!"
Kiều Bá kinh ngạc nhìn cậu một cái, ngay sau đó ném chiếc bánh vào thùng rác cạnh đường, lên xe.
Xe rời đi.
Đêm đến.
Mộ Thị, văn phòng làm việc tổng giám đốc.
Đập vào mắt chính là căn phòng trang hoàng duyên dáng sang trọng, khí phái hài hòa tao nhã, xa hoa đều hiện ra hết.
Chàng trai đứng gần cửa sổ, thần hình khỏe đẹp thon dài, cao mét tám mét chín, khí thế bức người.
Mộ Uyển Nhu chậm dãi mở cửa phòng làm việc, liền thấy hình ảnh người đàn ông đang yên lặng đứng trước cửa sổ, không kiềm được mà gợi lên một chút nhu hòa.
Người đàn ông này, trong tay nắm quyền sinh tử tối cao của tập đoàn Mộ Thị, anh là đại cổ đông của tập đoàn, là người ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc, cũng là Mộ gia đại thiếu gia Mộ Nhã Triết, đồng thời, cũng là vị hôn phu của cô.
Bọn họ tuy còn chưa cử hành hôn lễ, nhưng cô cũng đã là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của Mộ gia, hôn lễ tương lai này, ắt hẳn phải sang trọng linh đình, náo động thế kỷ.
Nhưng mà người đàn ông như vậy, không thể nghi ngờ chính là nhân vật quan trọng nhất trong gia tộc, có bao nhiêu danh môn thiên kim, mỹ nữ muốn gả cho anh. Vừa nghĩ tới tựa đề thứ nhất trên báo kia liền đề cập đễn xì - căng - đan mập mờ của Mộ Nhã Triết, Mộ Uyển Nhu trong lòng đã muốn ghen tị đến phát điên.
Ở trong mắt người ngoài, cô chính là thiếu phu nhân tương lai của Mộ Gia, nhưng có ai biết, cái danh phận giữa cô với Mộ Nhã Triết, thực ra chỉ là có tiếng mà không có miếng.
Người đàn ông này, đối với cô cực kỳ lạnh nhạt.
Mộ Uyển Nhu nhẹ nhàng đặt túi xách trên ghế sa lon, rón rén đi đến sau lưng anh, hay cánh tay ôn nhu ôm lấy thân thể cường tráng của anh, khuôn mặt dịu dàng chậm dãi dán lên tấm lưng anh.
"Triết..."
Ánh mắt Mộ Nhã Triết khôi phục tiêu cự trong giây lát, mặt tỉnh bơ quay sang một bên, dưới ánh đèn, đường nét hoàn mĩ, ngũ quan tinh xảo, giống như "quỷ phủ thần công". Đôi mi anh tuấn, cái cằm kiêu ngạo, góc cạnh rõ ràng, nhất là cặp mắt phượng thâm thúy vạn người mê kia cùng con ngươi đen láy, vô cùng động lòng người.
Trong anh toát ra khí chất đế vương, ngạo mạn cùng thành thục.
Loại khí phách này, nhìn một cái liền biết đã trải qua bao nhiêu "gió tanh huyết vũ", người đàn ông trời sinh lạnh lùng.
"Ông nội bảo em tới hỏi anh, tối mai có về nhà không?"
Cô gái thấy anh lạnh lùng như vậy, dư quang liếc mắt thấy tài liệu làm việc chất đống thành núi trên bàn làm việc, nhỏ giọng hỏi: "Triết, có phải em đã quấy rầy anh hay không?"