Lý Đàn cúi đầu lạnh lùng nhìn cậu một cái, trực giác không hiểu sao khi nhìn khuôn mặt nhỏ đó lại thấy chướng mắt như vậy, lửa giận trong lòng lại bùng lên, híp mắt một cái, liền giơ tay đánh một cái thật mạnh vào khuôn mặt đứa bé, "Tiểu tiện chủng, mày đừng giả vờ làm người tốt! Cái đứa con hoang như mày, là cái thá gì! Đều tại mày, cút sang một bên cho tao!"
Hữu Hữu khuôn mặt nhỏ nhất thời bị đánh, cậu chậm rãi cúi đầu xuống, đôi tay nhỏ bé khẽ sờ lên má, cái đầu nhỏ che đi đôi mắt, vì vậy không nhìn ra biểu cảm bây giờ của cậu là như thế nào, chỉ thấy hai cánh môi cậu mím chặt.
Vân Thi Thi nghe nghe động tĩnh, lập tức từ phòng bếp phọt ra, thấy Hữu Hữu bị đánh, lập tức phẫn nộ, trong lòng chua xót chạy tới ôm lấy con trai, ngước mắt lên, trong con người đều là băng lạnh.
Vân Nghiệp trình thấy vậy không nhịn được nữa, đứng dậy vọt tới trước mặt Lý Đàn, giơ tay lên cao chuẩn bị giáng xuống một bên mặt của bà ta, bỗng dưng vạt áo bị người nào nắm chặt. Ông ngẩn ra, cúi đầu.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ bé của Hữu Hữu nâng lên, một nửa gò má đã sớm sưng đỏ, nhưng cậu vẫn gượng cười nho nhã, "Ông ngoại, đừng đánh bà! Hôm nay ở trường học Hữu Hữu có học được một câu nói, "gia hòa vạn sự hưng".
*Gia hòa vạn sự hưng: Thành ngữ của Trung Quốc, ý nói gia đình có hòa thuận yên ấm thì mọi việc trong nhà mới được hưng thịnh, tốt đẹp.
Vân Nghiệp Trình bàn tay vẫn dừng trên không trung, chần chờ chốc lát, lúc này mới vô lực hạ xuống, trong mắt là hỗn độn sự khổ sở phức tạp. Lý Đàn hiển nhiên bị cơn giận dữ của ông dọa sợ, nhưng cuối cùng lại thấy ông xoay người, đi rót một cốc nước đưa cho Hữu Hữu.
Đứa bé này hiểu chuyện như vậy, ông cảm thêm chán ghét Lý Đàn! Người vợ này, đúng là kiếp trước mình đã tạo nghiệt. Ông đã từng muốn ly dị, nhưng hết lần này tới lần khác bà ta khóc lóc om xòm đòi treo cổ tự tử này nọ, làm náo động cả khu trọ.
Vân Thi Thi cẩn thận nhìn vết hằn đỏ trên mặt Hữu Hữu. Lòng vẫn còn sợ hãi, ngẩng đầu lên thật sâu nhìn Lý Đàn một cái, lúc này mới đứng dậy kéo Hữu Hữu đi vào phòng bếp.
Bữa cơm này, như thường lệ không có cảm giác.
Sau khi Vân Na trở về, bầu không khí lại càng thêm âm trầm. Vân Na từ nhỏ đã vô cùng ghét Vân Thi Thi, cái này cũng khó trách, từ nhỏ đã được Vân Nghiệp Trình cùng Lý Đàn cưng chiều, bưng trong lòng bàn tay như Tiểu công chúa vậy, vạn người sủng ái một người.
Nhưng rồi một ngày đẹp trời nào đó, lại có một người "con gái" khác xông vào chen ngang một nhà ba người bọn họ, cướp đoạt hơn nửa phần cưng chiều của ba dành cho cô, từ đó, ba không phải ba của một mình cô nữa, có đồ gì tốt, trong đầu cũng sẽ không chỉ nhớ đến một mình cô, bất kể chuyện gì, ba đều nghĩ đến đứa "con gái" từ trên trời rơi xuống này.
Vân Thi Thi rất hoàn mĩ, thích làm bài tập, thích học bài, cô ta biết nhẫn nhị, tính tình lại thùy mị nết na, nên ba vô cùng yêu quý cô ta. Vì vậy trong mắt Vân Na vô cùng không muốn Vân Thi Thi tồn tại, mới ghét cô như vậy.
Khi đó Vân Na đang bị bạn trai phản bội, đối với Vân Thi Thi "người ngoài" này không khỏi ghen tỵ cùng bài xích, huống chi là Hữu Hữu cơ chứ? Cô không thèm để họ vào trong mắt! Ở trong lòng cô, Hữu Hữu chính là một dã chủng, có cha sinh, không cha nhận!
Trên bàn cơm, có chút yên lặng.
Hữu Hữu luôn gắp thức ăn cho Vân Nghiệp Trình, Vân Thi Thi vừa biết được mấy tin đồn thú vị trong công ty, vì vậy bầu không khí mới coi như hòa hoãn đôi chút.
Mặc dù Lý Đàn cùng Vân Na không muốn nhìn Vân Thi Thi, nhưng có Vân Nghiệp Trình ở đây, mẹ con họ cũng không dám làm càn.
Sau khi ăn cơm tối xong, Vân Nghiệp Trình nhận được điện thoại, có chuyện phải đi ra ngoài, dặn dò Vân Thi Thi mấy câu, liền vội vã rời đi.
Vân Thi Thi cũng không muốn ở lại đây lâu, vội vàng thu dọn chén đĩa, định rửa chén xong sẽ đi.
Hữu Hữu khéo léo nhặt bát đũa giúp cô, đôi tay nhỏ bé nâng lên từng cái bát, đi theo sau lưng cô trốn vào phòng bếp, cùng rửa bát với cô. Trong lòng cậu cũng có ít nhiều sợ Lý Đàn và Vân Na, vì vậy từ sau khi Vân Nghiệp Trình rời đi, liền dính lấy Vân Thi Thi nửa bước cũng không rời.