Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc

Chương 33: Chiếm lấy tất cả



Có thể hạnh phúc tới đột nhiên như vậy, thật giống như những gì đang xảy ra chỉ là giấc mơ, mở mắt ra một cái, tất cả đều sẽ biến mất.

Song khi cô mở mắt lần nữa, cả người vẫn như công chúa ở trong căn phòng đẹp đẽ lộng lẫy, nằm trên giường lớn mềm mại.

Mộ Thịnh ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt nghiêm khắc lúc này khó nén khỏi "từ ái biểu tình"*. Đối với cô dịu dàng như vậy, cưng chiều vô độ. Yêu quý cô đến tận xương tủy.

Cô muốn cái gì, ông đều cho cô thỏa mãn cái đó! Mộ Uyển Nhu từ nhỏ đã thiếu sự quan tâm của cha mẹ, càng chưa bao giờ được sống một cuộc sống giàu có, có điều kiện như vậy, vì vậy liền trìm đắm trong cái hạnh phúc từ trên trời rơi xuống này.

Nhưng thứ để cho cô thực sự ích kỷ muốn chiếm tất cả làm của riêng, chính là người đàn ông kia.

Mộ gia là dòng dõi quý tộc giàu có tại kinh thành, mà Mộ Nhã Triết cái tên gọi này càng làm người ta hâm mộ, người đàn ông hoàn mĩ nhất kinh thành, anh ưu tú là vậy, ưu dị đến mức người ta không thể tưởng tượng nổi.

Ông trời vì sao sủng ái anh hết lần này tới lần khác, sủng ái đến quá đáng, có nên keo kiệt hơn một chút, đừng giao cho anh nhiều ưu điểm như vậy được không?

Gia thế giàu có, dung mạo tuấn mĩ như thần, thân phận cao ngạo tôn quý, tài hoa cùng thiên phú hoàn mĩ đến mức khiến người ta kinh diễm.

Mỗi thứ đó, cũng làm người ta hết sức đỏ mắt, mà anh lại có toàn bộ.

Cô bắt đầu tham lam, say đắm người đàn ông này, cho đến khi... bị lạc mất cả bản thân mình.

Ông trời thực ra cũng chưa hề bạc đãi cô, cái gì mà cô chủ Mộ Gia, cái gì mà phu nhân Tổng tài, những thứ đó đều là cô giành được từ trong tay của người khác.

Chỉ một ý nghĩ sai, quỹ tích cuộc sống đột nhiên thay đổi hoàn toàn, cô từ một đứa trẻ mồ côi trở thành vợ Tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị khổng lồ.

Mới đầu, cô còn hoang mang bất an, nhưng càng về sau, cô dần dần quen cuộc sống yên tâm thoải mái này, hưởng thụ tất cả những thứ vốn không thuộc về cô này.

Nhưng mà, ông trời hình như muốn trêu đùa cô, một điều đáng châm chọc, cô không có khả năng sinh con, mà đó chính là thiên mệnh của phụ nữ, Mộ Thịnh đã vận dụng quan hệ của mình mời mọi bác sĩ từ tây y đến đông y... nhưng làm thế nào cũng không trị khỏi.

Càng châm chọc hơn, cô gái đẻ thay mà Mộ Thịnh mời tới, lại là cô ta... chủ nhân đích thực của miếng ngọc bội.

Mộ Uyển Nhu mồ hôi lạnh đầm đìa, có cảm giác rất nguy cơ.

Chuyện cách đây nhiều năm như vậy, nhưng vậy mà lại được gặp lại nhau lần nữa. Chín năm trước, cô đoạt lấy ngọc bội trên người nhỏ Thi, chiếm hết vinh hoa phú quý vốn thuộc về cô ấy. Chín năm sau, nhỉ Thi vì cô mà đến sinh con hộ, còn sinh cho Mộ Nhã Triết hai đứa bé.

Trong người như có một sự ràng buộc vô hình nào đó, đem Mộ Nhã Triết cùng cô ấy xích lại gần nhau, điều này làm cho trong lòng Mộ Uyển Nhu ít nhiều có chút bất an.

Chẳng lẽ, Mộ Nhã Triết đã bắt đầu hoài nghi thân phận cô, cũng không phải chủ nhân thực sự của miếng ngọc bội, sau đó... Mới âm thầm sai người đi điều tra?

Không thể nào!

Mấy năm nay, cô một mực che dấu rất tốt.

Nhưng thực tế, lúc cô đang trưởng thành, Mộ Thịnh cũng từng nghi ngờ thân phận cô. Ban đầu vì quá mức vội vàng, thấy miếng ngọc bội trên người cô thì liền đem cô về, thậm chí còn không cần làm giám định ADN.

Đến khi cô trưởng thành hơn, dung mạo cũng dần dần xinh đẹp tinh tế, nhưng lại không có chút nào giống với người phụ nữ kia, khiến cho ông vô cùng nghi ngờ.

Vì vậy Mộ lão gia liền ngấm ngầm sai người đi lấy tóc cô, đi làm giám định ADN, có thể cô thông minh, mơ hồ cảm thấy điều gì đó không đúng, sau khi biết chuyện này, liền lén lút dùng tiền mua chuộc vị bác sĩ ấy, đổi lại kết quả giám định ADN, cũng vì vậy mà Mộ Thịnh rất tin mà không hề nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.