Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc

Chương 34: Chết cũng phải giữ lấy bí mật



Mấy năm qua, cô tự nhận chính mình chưa từng lộ ra sơ sót. Lại nói, có một "chứng cứ" giám định DNA này, cô cũng không có chỗ nào khiến người ta hoài nghi.

Mộ Uyển Nhu liền lập tức phủ nhận cái suy đoán này, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng cô vẫn chưa được hạ xuống.

Lẽ nào, là bởi vì đứa bé kia? Mộ Nhã Triết biết đứa bé kia không có bị chết non, mà là bị người phụ nữ kia giấu bên cạnh mình, hoài nghi cô ta có ý đồ gì bất chính với Mộ Gia, bởi vậy mới sai người đi điều tra lai lịch cô ta sao?

Nhất định là vì nguyên nhân này rồi!

Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giả vờ bình tĩnh nhìn về phía cậu ta, lạnh lùng nói: Tôi đã nhìn thấy tài liệu này rồi, cậu sau này không được nhắc đến nữa, biết không? Coi như hôm nay cậu chưa từng nhìn thấy gì!"

Ngả Luân hơi run run, hiển nhiên biết dụng ý cô ta muốn cảnh cáo mình, sau đó thấy cô ta cầm tất cả tài liệu của Vân Thi Thi trong viện mồ côi từ mười mấy năm trước cùng những tài liệu có liên quan đến Vân Thiên Hữu lấy đi, cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Không được nói cho tổng giám đốc những chuyện liên quan đến đứa bé này, dù chỉ một chút! Kể cả quá khứ của cô gái này cậu cũng không được phép nhắc đến chuyện cô ta từng ở viện mồ côi, biết không?"

Anh ta sững sờ nhướng mày: "..."

Thấy cậu ta không trả lời, ngữ khí Mộ Uyển Nhu thay đổi, tựa hồ có chút nóng giận: "Cậu rốt cuộc có nghe hiểu hay không?"

Ngả Luân trầm mặc không đáp, cấp trên anh ta là Mộ Nhã Triết, mà Mộ Uyển Nhu tự nhiên lại là vợ tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị, nhưng là quản lý phòng nhân sự, cậu ta căn bản không cần nghe mệnh lệnh của cô ta. Mộ Nhã Triết lệnh cho cậu ta đi điều tra, tất nhiên cậu ta cần mang những thông tin đầy đủ nhất đến cho ngài ấy.

Mộ Uyển Nhu dường như hiểu rõ tâm tư của Ngả Luân, khinh bỉ cười một tiếng, cười lạnh nói: "Làm sao? Cậu cho rằng mình là thuộc hạ của tổng giám đốc thì có thể không thèm nghe lời tôi? Cậu cho rằng mình là quản lý phòng nhân sự, thì tôi không quản được cậu?"

Mộ Uyển Nhu cười khẩy, đi đến trước mặt Ngả Luân, tầm mắt đánh giá người trước mặt. Ngả Luân đối mặt với ánh mắt như kim đâm này, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lại nghe cô ta từng chữ từng chữ nói: "Coi như tôi không có quyền gì lớn ở cái tập đoàn này, thế nhưng tôi tự thấy bản thân có năng lực cho cậu đến "cùng đường mạt lộ" (bước đường cùng), cậu tin không?"

Ngả Luân ngạc nhiên ngước mắt, có chút kinh ngạc nhìn cô.

"Chuyện này, niêm phong cái miệng cậu lại cho tốt!" Mộ Uyển Nhu lại hạ lệnh.

Ngả Luân sau khi trầm mặc rất lâu mới chậm rãi hít một hơi dài, gật đầu có chút khó khăn.

"Tôi biết rồi!"

...

Lúc Mộ Nhã Triết trở lại, Mộ Uyển Nhu đã chột dạ rời đi.

Cô nhất định phải triệt để điều tra rõ chuyện này trước Mộ Nhã Triết, phải dùng mọi cách để ngăn nó phát triển theo chiều hướng xấu!

Mộ Nhã Triết là người đàn ông của cô, cô không thể cho bất kỳ người nào cơ hội tiếp cận anh.

Ngả Luân tuy là thuộc hạ trung thành của Mộ Nhã Triết nên cũng biết chút ít về địa vị của Mộ Uyển Nhu trong Mộ Gia, ỷ vào sự sủng ái của Mộ lão gia, anh ta cũng không dám dễ dàng đắc tội.

Bởi vậy khi Mộ Nhã Triết trở lại văn phòng, trông thấy số tài liệu trên bàn kia rất ít, liền dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Ngả Luân.

Trong ánh mắt như kiếm đâm của anh, Ngả Luân không chút hoang mang, bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc, Vân Thi Thi quả thực là người con gái đã sinh thay của sáu năm trước!"

"Hả?" Mộ Nhã Triết con mắt sắc bén đến rùng mình, bỗng nhiên chậm rãi hỏi, "Cô ta không có chỗ nào khả nghi sao?'

"Về tổng giám đốc, không có." Ngã Luân nhớ lại lời cảnh cáo của Mộ Uyển Nhu, liền cố bình tĩnh lại bản thân mình.

"Đi ra ngoài đi!"

Mộ Nhã Triết cũng không có truy cứu thêm, dự án còn quấn đầy quanh người, vì vậy anh liền vứt chuyện này sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.