Phòng tổng thống, lọt vào tầm mắt là sự thiết kế trang hoàng ung dung cao quý, thể hiện sự cao nhã mà xa hoa. Trên bàn tiệc, Mộ Nhã Triết mặt lạnh lùng nhìn những gương mặt đầy nịnh nọt giả tạo. Trong lòng anh có cổ phiền muộn không biết từ đâu. Thấy rượu đã quá nửa ly, bầu trời ngoài cửa sổ đã sớm tối.
Mộ Nhã Triết có chút mệt mỏi, phần lớn là từ những người trước mặt anh. Anh một hơi nốc cạn ly Vodka, liền đứng lên.
Mọi người thấy vậy, đều tự liếc sang bên cạnh mình rồi cùng đứng dậy.
Đêm nay, nhân vật chính là Mộ Nhã Triết nếu anh ta phải đi thì mọi người cũng liền tuyên bố tiệc tàn.
Thân là vua cổ phiếu kiêm chủ tịch, thân phận tôn quý. Trong tay anh ta đã sớm nắm quyền hành Mộ thị. Hiện tại đối mặt với kinh tế toàn cầu, người đứng trước mặt họ có khả năng làm lung lay thị trường toàn cầu. Cũng đồng nghĩa là nắm trong tay tài chính công ty của bọn họ là Mộ thị. Muốn công ty xí nghiệp còn tồn tại? Vậy phải xem một câu của anh ta. Vì thế, bọn họ càng nịnh hót càng hậu hạ ông chủ tương lai của Mộ thị.
Một người thử thăm dò, nhỏ giọng xin chỉ thị: “Tổng giám đốc Mộ, ngài phải đi sao?"
Người nọ cung kính đem áo vest tây trang cho anh, Mộ Nhã Triết liếc hắn một cái rồi nhận lấy áo khoác mặc vào. Một người khác cũng nhanh chóng mở cửa phòng ra. Anh ưu nhã bước ra, sau lưng là một đám người tây trang giày da cúi đầu theo sát, nhìn có chút hương vị của vị thần vậy.
Cửa thang máy VIP mở ra Mộ Nhã Triết đi vào, cửa chậm rãi đóng lại. Tầm mắt anh lỡ đang liếc vào một chỗ, đáy mắt lập tức lạnh băng!
Lý Đông Cường đắc ý một tay ôm Vân Thi Thi mơ màng bước ra thang máy, sau lưng liền có cảm giác lạnh rét đến xương cốt.
Hắn nhướng mày quay đầu, thì thấy người khách mới bước vào thang máy kia. Hắn mơ hồ nhìn thấy ánh mắt sự sắc bén của người đó.
Nhưng hắn không để trong lòng, càng không nghĩ nhiều. Hắn nửa nhấc Vân Thi Thi, bàn tay sờ mó tiếp tục đi tới phòng.
Sau lưng, cửa thang máy lại chậm rãi mở ra……
*
Lý Đông Cường một chân đá cánh cửa ra.
Hắn vào phòng còn không chưa đóng cửa lại, tay đã gấp gáp tháo dây lưng kéo khóa quần xuống.
Gương mặt khó dấu nụ cười dâm tiện, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Vân Thi Thi. Đá chân về phía sau đóng cửa, đi về phía giường đó là địa bàn của hắn đêm nay!
Người đàn bà Vân Na đó thật sự không lừa hắn
Trước kia, nghe cô ta nói có 1 người chị lớn lên rất xinh đẹp thuần khiết. Lúc đó, hắn còn khinh thường khịt mũi, không cho là đúng.
Ở trong mắt hắn, người đàn bà mà nào chẳng giống như đều là những công cụ mà thôi.
Nhưng hiện tại, cô gái này so với diễn tả của cô ta càng thêm xuất sắc.
Những người đàn bà bình thường khác sao sánh được.
Không phải hắn chưa từng gặp qua người đẹp hơn Vân Thi Thi, chỉ là khí chất thanh lệ của cô không giống người khác.
Lý Đông Cường hung hăng ném cô lên giường, thân hình thiếu nữ xinh đẹp rơi trên giường lớn mềm mại.
Trong bóng tối chỉ có đèn giường còn rọi chiếu sáng lên chiếc giường trắng tinh. Cô mặc một chiếc váy hai dây, ôm sát da thịt trắng nõn nà tăng thêm vài phần gợi cảm.
Mái tóc đen rối loạn trên vai, bầu ngực như ẩn như hiện tựa như bức tranh mỹ nhân, thật sự làm người xem muốn phun máu mà!