Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc

Chương 48: Thuốc Thúc Tình



Vân Thi Thi hơi hơi có chút ý thức, cô cảm thấy dạ dày rất nóng rất khó chịu, bàn tay giãy giụa muốn xé rách chiếc váy đi.

Trong cơ thể khô nóng đến xa lạ, hận không thể lập tức làm biến mất đi những thứ mặc trên người.

Hoàn toàn mất đi lý trí, mất đi suy nghĩ... Cô không biết mình ở nơi nào, chỉ cảm thấy bản thân như đang bị chìm vào nồi nước sôi. Phía dưới người khô nóng không dừng, mà thân mình lại cảm nhận được một trận lạnh lẽo.

Một nửa như bầu trời tuyết lạnh, một nửa như dung nham nóng chảy. Giống như băng lửa kết hợp với nhau!

Loại cảm giác thống khổ này, làm người muốn nổi điên, nổi điên!

"Nóng quá... Nóng quá, cứu cứu tôi... Làm ơn cứu tôi...."

Cường ca nhìn cảnh tượng này, trong lòng đắc ý vẹn phần.

Ở chợ đêm, thuốc thúc tình này là loại thuốc đáng sợ nhất. Nếu không có quen biết, thì khó mà mua được loại này.

Một khi ăn vào, dù là người đàn bà trinh tiết cứng đầu kiên định đến đâu đều không thể ngăn nổi ham muốn.

Không có đàn ông thỏa mãn, cái cảm giác đó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!

Huống chi, là người phụ nữ chưa hiểu sự đời?

Vân Thi Thi nằm trên giường thở nặng nhọc, thống khổ vuốt ve người!

Lại không nghĩ tới hành động này của cô, quyến rũ đến động lòng!

Cường ca nhanh chóng bỏ đi quần áo, chiếc quần mới cởi được một nửa liền hưng phấn nhảy lên giường. Gấp đến không chờ nổi muốn "nhập trận" với cô:" Người đẹp, đừng nhúc nhích để anh giúp em ha! Chút nữa, sẽ khiến em thoải mái dễ chịu ngay! ha ha!"

Đúng lúc này, chuông cửa reng lên.

Sắc mặt Cường ca lập tức vặn vẹo nhưng động tác trên tay không ngừng lại.

Người ta đang vui vẻ, còn việc nào bực hơn khi đang chuẩn bị "Làm việc" mà bị làm phiền chứ? Hắn không suy nghĩ về người bên ngoài nữa, một lòng muốn tiếp tục làm việc.

Nhưng khi hắn vừa mới cởi một dây váy của cô, chuông cửa lại reng lên cứ liên tục ấn chuông tựa hồ không kiên nhẫn.

Trong thành phố này, phàm là trong phạm vi của hắn không ai dám gây rối với hắn cả!

Tên chó chết nào tới phá hư tâm trạng hắn? Mẹ nó, mất cả hứng!

Ánh mắt Cường ca trở nên hung ác dị thường, quay đầu lại tức giận đến đấm một cái. Động tác nhanh chóng mặc quần vào, đi tới mở cửa!

Hắn một bên hùng hùng hổ hổ mở cửa ra, ngẩng đầu lại thấy trước cửa hai người đàn ông mặc tây trang đen. Thân hình cao lớn, cơ hồ che đậy cả ánh sáng ở hành lang!

Sắc mặt Lý Đông Cường xanh mét nhưng lập tức trầm đi, đáy mắt hiện lên ít nhiều hoảng sợ!

Hắn cũng được coi như ở một nửa thế giới ngầm, thấy không ít việc trên đời nhưng hắn lại bị khí thế của hai tên này làm hoảng sợ!

Hơi thở trên người bọn họ quá đáng sợ, ánh mắt mang theo sự nguy hiểm tựa như một tên sát thủ trong tay đầy máu, lãnh khốc vô tình!

Hắn gian nan nuốt nước bọt, nhìn đề phong bọn họ mà đánh giá:" Các anh... Làm cái gì? Tìm lầm người rồi!"

Hai người đàn ông không nói gì, duỗi thẳng tay nắm lấy hắn ta xách ra ngoài. Một người giữ một cánh tay mỗi bên giống như áp giải tội phạm.

Cường ca kinh sợ, ngay sau đó mắng vài câu.

"Này! Chúng mày định làm gì?! Bắt ông nội tụi bây làm gì hả! Phá hỏng chuyện tốt của tao!"

"Tao là đại ca bên phố đông đấy! Biết không hả? Biết thì buông ông ra!"

"Nhỏ đó là tao mua được hai mươi vạn đấy, buông tao ra, buông ra!"

Tiếng ồn ào dần đi xa.

p;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.