Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc

Chương 51: Kiều diễm xuân sắc (H)



Chương 51: Kiều diễm xuân sắc (H)

Vân Thi Thi dần dần tuân theo bản năng nguyên thuỷ, hai tay bám chặt vào vai anh, nhưng muốn cùng nhau kết hợp đến tận xương tuỷ, hai người quấn quít tựa sát vào nhau, không có một chút kẽ hở.

Đem cô chống đỡ trên tường lạnh băng, vân thi thi đau không kiềm được rên lên một tiếng, Mộ Nhã Triết cúi đầu liền bắt lấy môi cô, đoạt đi hơi thở, đầu lưỡi thăm dò.

Giờ phút này, sự xúc động của thượng đế kì diệu đầy cơ trí, đã tạo nên người đàn ông, hấp dẫn (sexy) cương nghị, mà người phụ nữ thì nhu hoà kiều mỵ

Nam nữ trong phòng mỵ hoặc đầy xuân sắc hiện ra.

Mộ Nhã Triết xiết chặt lấy gò má cô, tựa như muốn cô cảm nhận được lại cố ý dùng sức, không nửa điểm ôn nhu chút nào.

Anh muốn cô phải tỉnh táo một chút, tốt nhất hoàn toàn phải thanh tỉnh, mắt nhìn xem anh là ai, nhìn xem rốt cuộc anh chiếm cô làm của riêng như thế nào.

Anh căm ghét người phụ nữ trước mắt anh, sự quyến rũ của cô, có hay không dưới thân người đàn ông khác nở rộ?

Vừa nghĩ tới, một cỗ tức giận không cách nào ức chế được.

Ôm lấy eo nhỏ mềm nhũn của cô, anh cắn môi cô, dùng sức điên cuồng bộc phát tức giận.

Mà cô không phải là một cô gái chưa hiểu sự đời, lại càng không giống, không giống như sáu năm trước cô gái nhỏ chưa phát dục dáng người, trải qua nuôi con, cô dáng vẻ đã sớm biến đổi càng đầy đặn trưởng thành.

Anh thô lỗ, xông tới, làm Vân Thi Thi đâu không dứt, không khỏi rên rỉ một tiếng, bị hung mãnh tấn dồn ép suýt chút nữa thở không nổi.

Tay nhỏ bé ôm thật chặc lấy cổ anh, trong cơn say, cái lưỡi liếm lấy tai của anh, kiều mỵ thở gấp bên tai anh, suýt chút nữa làm anh cầm lòng không được.

Người phụ nữ đáng chết! Nhất định là bướm tinh lẳng lơ, giống như yêu tinh thời xưa mê hoặc lòng người gây hoạ cho nước.

Động tác của anh càng thô lỗ, Vân Thi Thi đau đến liên tục hút khí lạnh, theo bản năng đẩy ra vai anh, nhẹ kêu: "Đừng... Đau... Thật là đau..."

"Làm sao? Đây không phải là điều cô muốn sao?"

Mộ Nhã Triết cười nhạt, nhưng lại là càn rỡ, lực đạo lại là chút nào không nửa điểm nhẹ cô, một tay vén váy của cô...

Đau, phần đau nhức trong cơ thể lại bị ngọn lửa tình áp chế xuống, thân thể khắp nơi không cách nào ngăn cản được cảm giác nóng bức khó hiểu.

Vân Thi Thi có chút không được, cô ôm anh càng chặt hơn, thở gấp liên tục, nước mắt trào ra mù mịt.

Lòng dạ rối loạn, loạn vô cùng! Rối loạn làm cô không thể thấy rõ điều gì, chỉ tuân theo bản năng, không ngừng mà đòi hỏi.

Ý loạn tình mê...

Anh vững vàng nâng cô lên, nhưng lại chịu đựng, cũng không vội tiến vào, giống; như đang cố tình trêu chọc cô.

Một tay bắt lấy cằm của cô, hung hăng cắn lên môi của cô một cái, xấu xa cười một tiếng.

"Muốn, liền tự mình đến!"

Hai người thân mật tiếp xúc với nhau, không có gì sánh kịp rung động kích thích, làm cô không phân biệt tất cả mọi thứ, thậm chí quên mất bản thân là ai.

Hô hấp của cô càng dồn dập, đại não một mảng hỗn độn tuân theo bản năng, vịn chặt vai anh, đem người chậm rãi ấn người xuống...

Cho đến lúc toàn bộ dung nạp anh.

Dường như đem nơi trống rỗng kia lấp đầy, khoái cảm đột ngột giống như sóng biển vọt tới, cô khó chịu ngửa đầu, co rút thân mình, thở gấp, trong nháy mắt ý nghĩ trở nên thanh tỉnh, nhưng lại lần nữa bị hút vào trong đó...

Thân thể Cô khôi phục rất tốt, sáu năm qua cũng chưa từng bị người nào đụng chạm qua, toàn bộ đều xinh đẹp bất chấp lý lẽ.

Dược tính của thuốc thúc giục khiến cho trời đất quay cuồng đều quay cuồng.

Cổ họng Mộ Nhã Triết căng thẳng, tê dại cùng kết hợp, mồ hôi lạnh thấm ướt lông mày rậm.

Vào lúc hoà hợp với nhau, cả hai đều cực kì nhạy cảm.

Mãnh liệt mà cuồng dã, cả phòng kiều diễm ướt át.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.