Vân Thi Thi kinh ngạc, vội đè tay anh lại, ngăn cản nói: "Đừng..."
"Đừng?" Anh ngước mắt âm trầm, rồi lại lóe sáng lên.
"Đừng, đừng như vậy." Vân Thi Thi nghiêm túc cự tuyệt, mà không phải gương mặt giả bộ từ chối còn hoang nghênh.
"Ngày hôm qua, cô cũng không nói như thế."
Vân Thi Thi kinh hãi mà cúi đầu, lúc này mới phát hiện bản thân ngồi trên người anh. Nhận thấy, tư thế hiện tại của hai người quá thân mật!
Cô bất an mà lui ra, eo lại bị anh nắm chặt. Vì thế, muốn tránh cũng không thể tránh.
Trong lòng cô trầm xuống, thấp giọng nói: " Xin lỗi! Ngày hôm qua... Ngày hôm qua là ngoài ý muốn! Tôi cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì... Tóm lại, nếu mang phiền toái cho anh... Tôi thật sự xin lỗi..."
Anh lười biếng đánh gãy lời cô: "Tôi rất vừa lòng."
Cô kinh ngạc ngước đầu, trước mắt xuất hiện tờ chi phiếu. Số tiền điền là 200 trăm vạn, nhìn chữ nét chữ người ký tên cứng cáp xinh đẹp... "Mộ Nhã Triết."
Vân Thi Thi nhất thời ngơ ngác, có chút khó hiểu ý của anh, xấu hổ cười: "Anh Mộ, anh có ý gì đây?"
Cô thật sự rất rối! Sao người đàn ông này lại đưa cho cô chi phiếu, là có ý gì?
Chẳng lẽ, là coi cô như... Loại phụ nữ kia sao?
Trong mắt Vân Thi Thu phẫn nộ, hận không thể xuống xe liền. Cách xa người đàn ông này càng xa càng tốt!
Khóe môi anh trào phúng, Vân Thi Thi nghi hoặc ở trong mắt anh là một ý khác: "Sao? 200 vạn không đủ?
“Cái gì?” Vân Thi Thi càng khó hiểu.
"Cô thật sự đơn thuần à hay chỉ giả thuần khiết?" Mộ Nhã Triết nắm cằm cô, dùng nhiều sức. Đau đến khóe mắt cô chảy nước mắt: "Tôi hỏi cô, tờ chi phiếu này mua 1 đêm của cô, đủ sao? "
Anh ngừng một chút, cằm góc cạnh rõ ràng lại có vẻ vô tình. Từng câu từng chữ như mũi dao đâm giết tôn nghiêm của cô: "Cô muốn nhiều hay ít mới đủ mua 1 đêm? Biệt thự, nhà kiểu tây, cô muốn cái gì thì chỉ cần nói, dù là gì cũng có."
Vân Thi Thi sắc mặt lạnh lẽo, trái tim băng giá chậm rãi nói: "Anh Mộ, anh hiểu lầm gì à?"