Cô Vợ Tráo Đổi Của Tổng Tài

Chương 38: 38: Mì Ăn Liền Cũng Có Tôn Nghiêm 3




"Hả? Không phải đâu cô chủ.

" Đám người giúp việc vội vàng lắc đầu, sau đó nhanh chóng đưa tay ra nhận đồ ăn, không dám từ chối nữa.

"Cám ơn cô chủ, cô thật tốt!"
"Đừng ngại, mọi người cứ ăn đi! Bây giờ tôi không phải cô chủ, cứ xem tôi như người bán đồ nướng là được rồi!"
"Như thế làm sao được, cô chủ lại nói đùa rồi!"
Tô Nhan Hề nói chuyện hiền lành, không có là bộ làm tịch, đám người giúp việc cũng dần dần tự nhiên hơn.

Sau đó cũng không còn sợ hãi xa cách như lúc ban đầu nữa, rất nhanh đã tự nhiên và thân thiện với cô.

"Cô chủ nướng đùi gà thật là ngon!"
"Đương nhiên rồi, tôi có bí kíp độc nhất vô nhị mà lại!" Tô Nhan Hề cười cười nói đùa, tay chân linh hoạt lật qua lật lại đồ ăn trên lò nướng.


Có lẽ là nghe thấy bên ngoài ồn ào, Cố Tây Thành mặc bộ đồ ngủ đang ngồi trong phòng liền đi ra ban công.

Khi thấy tình hình dưới lầu, anh bất giác khẽ nhíu mày.

"Hạ Cẩm Hề, cô lại đang làm cái gì đấy?"
Bởi vì đang đứng trên lầu hai, cho nên Cố Tây Thành không cần rất lớn tiếng, Tô Nhan Hề cũng đã nghe được anh hỏi.

Tô Nhan Hề ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy anh.

Trong đôi mắt đen láy của cô hiện lên một tia vui vẻ: hừ, nhóc con, bị mùi thơm hấp dẫn rồi đúng không!
Cầm lấy cánh gà đã nướng chín, hướng người nào đó vẫy vẫy.

"Cậu Cố à, chúng tôi đang nướng cánh gà, anh muốn ăn không?"
"! " Cố Tây Thành ngơ ngác!
"Mọi người ơi mọi người ơi, mau tới đây nếm thử món ngon với bí kíp gia truyền độc nhất vô nhị đây, cam đoan ăn một lần lại muốn ăn tiếp lần thứ hai đây!"
"! "
"Cố Tây Thành, xuống đây xuống đây!" Cho anh nếm thử kỹ thuật nướng cao siêu bổn tiểu thư.

"! " Cố Tây Thành híp mắt, nhìn người nào đó đang sôi nổi ở dưới lầu, gương mặt điển trại trầm xuống, cô ấy đang gọi con cún hay sao chứ?
Con cún? Đợi đã! !
Dường như Cố Tây Thành mới loáng thoáng nhìn thấy cái gì, nhanh chóng đưa mắt nhìn lại.

Chỉ thấy, chú chó Samoyed mà bà cụ Cố rất yêu thích đang chạy tới, sau đó rất nhanh phóng tới chỗ người nào đó!

Anh lập tức hét lên: "Hạ Cẩm Hề!"
"Cái gì! A a a! !" Tô Nhan Hề ngẩng đầu, vốn định hỏi Cố Tây Thành lại muốn gì nữa, ai biết được, tự nhiên một đoàn bóng đen nhào về phía cô, nhanh mà mạnh làm cho cô không kịp phản ứng để tránh đi, cả người bị bổ nhào xuống, cả người ngã ngửa ra sau, chạm vào lò nướng làm than củi nóng rực đổ ra đầy đất!
"Ôi, trời ạ, cô chủ ơi!"
Đám người giúp việc bị chuyện phát sinh đột ngột dọa sợ chết khiếp, có người lớn tiếng hét lên, có người muốn chạy lại đỡ cô.

Nhưng mà, cuối cùng vẫn chậm một bước.

Cuối cùng đành phải trơ mắt nhìn Tô Nhan Hề ngã vào than củi trên mặt đất, hung thủ ngậm cánh gà trong miệng nghênh ngang bỏ đi.

"Đau! " Tô Nhan Hề chỉ cảm thấy sau lưng có đồ vật gì đó đâm vào da thịt của cô, nóng rát mà đau.

Cô cắn môi, muốn lật người, nhưng lại không còn chút sức lực nào nữa.

"Hạ Cẩm Hề!" Cố Tây Thành không biết từ lúc nào đã xuống đến nơi, nhanh chóng chạy tới cạnh đỡ cô lên.

Đám người giúp việc lúc này mới kịp phản ứng lại nhanh chóng chạy lên đá đá than củi ra, có người tiến lên hỗ trợ đỡ Tô Nhan Hề.

Nhìn mặt mày cô nhăn nhó khó chịu, Cố Tây Thành bất giác cau chặt lông mày.


"Hạ Cẩm Hề, cô sao rồi?"
Đám người giúp việc cũng ân cần hỏi thăm: "Cô chủ, cô sao rồi?"
"! Đau quá!" Tô Nhan Hề vô lực nhìn về phía bọn họ, gương mặt nhỏ nhắn bởi vì đau mà nhăn nhó lại, mồ hôi lạnh túa ra.

Cô bất giác nắm chặt cánh tay của Cố Tây Thành, muốn dùng cảm giác nắm được vào người nào đó để ổn định lại cảm xúc của mình lúc này.

Cố Tây Thành thấy sắc mặt cô tái mét, liền ôm cô vào trong ngực, cúi đầu nhìn ra sau lưng của cô.

Vừa nhìn liền phát hiện chiếc áo sơ mi trên người cô đã bị than củi đốt thủng nhiều lỗ nhỏ phần lưng áo, không cần kiểm tra cũng biết, phần lưng của cô chắc chắn đã bị bỏng rồi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.