Nghe lời của bà nội nói sao cô cứ có cảm giác cô và Lăng Bắc Hàn chỉ là công cụ sinh đẻ cho bọn họ?
"Bà nội....Bà đừng giận, chúng cháu sẽ cố gắng!” Nhìn vẻ mặt giận đến đỏ bừng của bà nội, Úc Tử Duyệt vội vàng trấn an, sau đó kêu dì giúp việc mang cho bà một đôi đũa khác.
"Vẫn là nha đầu hiểu chuyện!" Bà cụ cũng không phải là người không "thấu tình đạt lý", sắc mặt trở nên dịu hơn, xuống theo bậc thang này của Úc Tử Duyệt, còn gắp một miếng thịt cho cô.
Lăng Bắc Hàn không lên tiếng, chỉ cần Úc Tử Duyệt không muốn ly hôn với anh nữa, chuyện về con cái cứ thuận theo tự nhiên là được. Anh sẽ không vì chiều theo ý bọn họ vui mà cố ý "tạo người".
"Mẹ, chuyện về con cái cứ thuận theo tự nhiên là được rồi!" Rốt cuộc Tiếu Dĩnh cũng lên tiếng, trong lòng bà vẫn chưa tiếp nhận người con dâu này, cho nên chuyện về cháu trai, bà không vội.
Bà cụ cũng hiểu tâm tư của con dâu, nên không có nói thêm nữa. Bà không cho là đây là chuyện thuận theo tự nhiên, chỉ cần hai vợ chồng già này giật dây cho đôi trẻ, điều Lăng Bắc Hàn về quân khu, thì hai đức nhóc này có thể ngày ngày ở bên nhau đến lúc đó con cái tất nhiên sẽ có.
Nhưng bà cũng hiểu Tiếu Dĩnh không vừa lòng với cô cháu dâu, nên cũng không nhiều lời thêm nữa.
Ăn cơm trưa xong, Lăng Bắc Hàn liền kéo Úc Tử Duyệt ra khỏi nhà lớn.
"Quan hệ của anh và người nhà sao lạnh nhạt vậy, cứ như kẻ thù ấy!" Úc Tử Duyệt nắm tay Lăng Bắc Hàn, vừa lắc vừa hỏi.
Anh thản nhiên cười: "Đúng là xem nhau như kẻ địch!" .
"Một gia đình phải có tình yêu thương mới trụ vững!" Cô ngây thơ nói, Lăng Bắc Hàn đau khổ siết chặt nắm đấm. Sinh ra trong một gia đình quyền quý, mỗi một người đều là vật hy sinh cho gia tộc, ngay cả hôn nhân cũng không có quyền tự chủ. Anh cảm thấy rất chua xót.
Nhưng thật may mắn, người trước mắt là người mà anh yêu.
"Sau này định đi làm ở đâu?" Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, trầm giọng hỏi.
Nhắc tới công việc lại nhớ tới Lệ Mộ Phàm, trong lòng vẫn có chút phiền muộn: "Em cũng không biết nữa, trước kia rất thích làm dự án du lịch, cho nên em đã từng làm một biên tập viên...."
Cô còn trẻ tuổi, cho nên tính tình cũng không mấy kiên định.
Lăng Bắc Hàn nhíu nhíu mày: "Không có hứng thú với việc làm phóng viên xã hội à?".
"Có chứ! Tòa soạn chúng em lúc không có người đi phỏng vấn, ông chủ liền sai em và chị Nhan đi! Trước kia em cũng từng chọn học khoa quan hệ công chúng đó!" Cô giống như là một đứa bé phát hiện vùng đất mới, cười nói.
Úc Tử Duyệt còn trẻ tuổi, để cô xông xáo nhiều một chút cũng không sao, từ từ làm việc trong xã hội rồi cô sẽ phát hiện rốt cuộc mình thích hợp làm ngành nào sẽ tốt hơn.
Lăng Bắc Hàn gật đầu, về nhà lái xe đưa cô đến một tòa soạn báo, tổng biên tập là bạn chiến đấu trước kia của anh, chào hỏi xong, liền bảo Úc Tử Duyệt ngày mai đến đó thực tập.
Chuyện công việc giải quyết thuận lợi, trong lòng Úc Tử Duyệt hết sức cảm kích Lăng Bắc Hàn. Hơn nữa cô quyết tâm phải cố gắng trong công việc, không thể làm mất thể diện của anh!
***
Ăn tối ở bên ngoài xong, hai người không vội về nhà, đi dạo ở bờ hồ sau chung cư một lúc rồi mới trở về.
"Chiều mai anh đi à?" Nhớ tới Lăng Bắc Hàn phải về bộ đội, trong lòng cô không nỡ nhưng vẫn làm bộ như tùy ý hỏi thăm.
"Ừ" Anh trả lời qua loa, mở cửa kéo cô đi vào.
"Ồ! Vậy anh nhanh đi tắm đi! Tối nay ngủ sớm một chút!" Cô rất chu đáo bảo anh đi tắm trước, trong lòng lại chua xót, tự mình chạy đến phòng ngủ, sau khi bước vào vội vàng khóa cửa phòng.
Cô không quên tối hôm qua bọn họ đã ngủ riêng!
Vừa mới vào nhà, điện thoại di động trong túi liền vang lên là số của Lệ Mộ Phàm, cô lập tức từ chối còn hung hăng tắt máy.
"Úc Tử Duyệt! Cậu xuống đây! Đi xuống đây!" Mới vừa cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt liền nghe thấy từ ngoài ban công vọng vào giọng nói của Mộ Lệ Phàm, trong lòng hoảng sợ vội vàng chạy ra ban công, chỉ thấy có một bóng người đang đứng ở dưới ánh đèn
"Bệnh thần kinh! Ầm ĩ gì thế hả?"
"Còn ồn ào nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
Lúc này, có hàng xóm mở cửa sổ lớn tiếng mắng.
"Úc Tử Duyệt! Em xuống đây! Mau xuống đây!" Lệ Mộ Phàm vẫn đang hét lên, Úc Tử Duyệt hoảng sợ, vội vàng chạy vào phòng ngủ, rồi lao xuống lầu may là Lăng Bắc Hàn vẫn đang tắm. Chắc anh sẽ không nghe thấy.
"Lệ Mộ Phàm! Cậu phát điên cái gì đấy?” Vừa tới lầu dưới, cô đứng cách cậu ta một khoảng cố gắng kiềm chế nhỏ giọng quát.
Lệ Mộ Phàm nhìn thấy cô, khóe miệng nở một nụ cười, đi lên trước.
Cậu ta còn chưa đến gần, cô đã ngửi được mùi cồn nồng nặc liền nhíu mày.
"Muộn vậy cậu còn đến tìm tôi làm gì? Về đi! Tôi muốn đi nghỉ . a." Lời của cô còn chưa nói hết, liền bị Lệ Mộ Phàm kéo vào trong lòng, cậu ta ngang ngược hung hăng hôn môi cô.
Mùi rượu xộc vào mũi, trên môi truyền đến cảm giác đau nhói.
Úc Tử Duyệt sửng sốt mấy giây, vội vàng đưa tay giãy giụa. Thế nhưng Mộ Lệ Phàm lại ôm chặt lấy cô, điên cuồng hôn, một cánh tay giữ chặt hông của cô, một tay khác giữ chặt ót cô....
Hận không thể hòa cô vào trong thân thể mình....
Tại sao lại vứt bỏ anh? Tại sao nhanh như vậy đã yêu người khác? Tại sao bỏ lại anh? Lệ Mộ Phàm gào thét trong lòng....
"Ưm... ưm....” Úc Tử Duyệt giãy giụa, phát ra tiếng kháng nghị.
Lăng Bắc Hàn xuống liền nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng vô cùng giận dữ, lao tới "Các người đang làm gì đó?” Quát khẽ, mặc dù tiếng không lớn nhưng lực sát thương cực kỳ cao.
"A." Úc Tử Duyệt hung tợn cắn vào lưỡi Lệ Mộ Phàm, khiến cậu ta đau mới chịu buông cô ra.
Lúc này Lăng Bắc Hàn cũng không kiềm chế nổi, lao tới túm cổ áo Lệ Mộ Phàm, vung tay đấm thẳng vào mặt đối phương!
"Không." Úc Tử Duyệt nhìn thấy Lệ Mộ Phàm bị Lăng Bắc Hàn đánh ngã nhào xuống đất, vội hét to. Lăng Bắc Hàn là quân nhân, cơ thể như tường đồng vách sắt, dù thân thủ Lệ Mộ Phàm không kém, nhưng vẫn không phải là đối thủ của anh!
Cô cũng không muốn chuyện này bị hàng xóm thấy, rất mất thể diện!
Lệ Mộ Phàm nhổ ra ngụm máu tươi, đứng lên: "Người cô ấy yêu là tôi!" Ngón trỏ của cậu ta chỉ vào Úc Tử Duyệt, vừa hài lòng vừa đắc chí khiêu khích nhìn Lăng Bắc Hàn, nói.
Lời của Lệ Mộ Phàm dễ dàng đâm trúng chỗ đau của Lăng Bắc Hàn. Anh lại vung nắm đấm định đập cậu ta lần nữa, đúng lúc này lại bị Úc Tử Duyệt giữ chặt tay, đứng chắn trước mặt.
"Anh đừng đánh cậu ấy! Em sẽ đuổi cậu ấy đi!" Úc Tử Duyệt nhỏ giọng khẩn cầu Lăng Bắc Hàn, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, cũng đang không ngừng đấu tranh.
Dù không yêu Lệ Mộ Phàm, cô cũng không muốn cậu ta bị thương, càng không muốn hai người đàn ông này đánh nhau vì cô.
Cô che chở cho Lệ Mộ Phàm như vậy khiến trong lòng Lăng Bắc Hàn có chút chua xót, anh hung tợn trừng mắt liếc cậu ta một cái, xoay người sải bước lên lầu!
"Lăng." Thấy anh lên lầu, trong lòng Úc Tử Duyệt vô cùng sốt ruột.
"Lệ Mộ Phàm, cậu cút cho tôi! Đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!" Úc Tử Duyệt xoay người, đưa tay kéo Lệ Mộ Phàm đi về con đường nhỏ trong chung cư, cứ đứng ở dưới lầu dây dưa như vậy, còn ra thể thống gì chứ!
"Úc Tử Duyệt, cậu vẫn thích mình. Cậu yêu mình. Mình biết mà. Nhìn thấy anh ta đánh mình, cậu đau lòng đúng không?" Lệ Mộ Phàm vừa giống như một đứa bé, vừa giống như một tên ăn xin hèn mọn, khóe miệng còn dính chút máu, nhưng vô cùng vui vẻ, hả hê nói.
"Lệ Mộ Phàm! Cậu có thể chín chắn một chút không? Tôi không thích cậu, tôi cũng chưa từng yêu cậu! Cậu đi đi cho tôi! Tôi đã kết hôn! Tôi không có khả năng ở cùng với cậu! Hơn nữa, cậu vốn dĩ không phải là mẫu người tôi thích! Chính bản thân cậu còn chưa biết tự yêu bản thân mình sao có thể biết yêu người khác?" Úc Tử Duyệt lôi cậu ta đến chỗ không người, quát nhẹ.
Lần trước vì đợi cô, cậu ta ngồi ở trong công viên uống rượu, gặp mưa,khiến cho bản thân tiều tụy không chịu nổi.
Bây giờ, lại uống đến say mèm, khiến bản thân nhìn vô cùng bê tha.
Không sai, đến ngay cả chính bản thân mình, cậu cũng không yêu, sao có thể yêu người khác? Mà cô cũng là một người cần được yêu thương!
"Vậy cậu chỉ cho mình đi! Vì sao bỏ rơi mình? Cậu yêu mình, cậu chỉ cho mình cách yêu!" Lệ Mộ Phàm nhìn cô, kích động nói, hốc mắt ửng hồng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt của cậu ta càng thêm khổ sở rối rắm.
"Tôi sẽ không chỉ! Cũng không muốn chỉ! Lệ Mộ Phàm, cậu đi đi! Đừng làm cho tôi phải khinh thường cậu!" Cô trừng mắt nhìn anh, hét lớn, trong lòng quặn đau từng cơn.
Tiếc thương cho đoạn tình yêu say đắm trẻ trung kia.... Nhưng cũng buộc bản thân phải từ bỏ hoàn toàn, bởi vì người trong lòng cô là Lăng Bắc Hàn!
Cô gào xong, quyết tuyệt xoay người đi.
"Cái tên Lăng Bắc Hàn kia, anh ta căn bản không yêu cậu!” Lệ Mộ Phàm mất khống chế gào to, lời của cậu ta làm lồng ngực Úc Tử Duyệt co rút.
"Chuyện này không liên quan gì tới cậu! Cậu không cần phải dùng trò khích bác hèn hạ như vậy!" Gào xong, cô sải bước chạy đi.
Lệ Mộ Phàm nhìn chằm chằm bóng lưng dần dần biến mất của cô, nhếch nhác quỳ trên mặt đất, haitay ôm chặt lấy đầu, khổ sở gào thét .... .
Úc Tử Duyệt lo lắng chạy lên lầu, cũng may cửa không bị khóa lại, cô vào phòng tắm, mở van nước, hung hăng chà sát đôi môi của mình, còn đánh răng.
Tâm tình vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, nhìn mình trong gương, nở nụ cười chua xót.
Có oán sự giận dỗi trước kia không? Nếu như không giận dỗi sẽ không gả cho Lăng Bắc Hàn.... Nhưng bây giờ cô cũng bắt đầu hiểu, cô và Lệ Mộ Phàm quá giống nhau, căn bản không thích hợp....
Rửa mặt xong, trở lại phòng ngủ chính thấy Lăng Bắc Hàn đang dựa vào đầu giường đọc sách, biết cô đi vào cũng không ngẩng đầu liếc qua một cái, Úc Tử Duyệt biết có thể anh còn đang tức giận.
"Cậu ấy bị em đuổi đi rồi. Vừa rồi là cậu ấy cưỡng hôn em...." Cô cúi đầu như một cô vợ nhỏ, ấp úng giải thích: "Em đến, phòng khách ngủ...." Cô ngượng ngùng nói xong, kéo cửa, muốn đi ra ngoài.
Vừa nhích chân, liền cảm thấy có một cơn gió quét qua. Sau đó eo chợt bị anh giữ chặt, cả người bị ôm lấy ném lên giường.