Trong văn phòng, không
khí yên tĩnh làm cho người hít thở không thông, ba người rất ăn ý, không nói
lời nào.
Giữa hè, mặc dù có điều,
mà gió như là người vô hình nhất, bóp chặt cổ ba người, không cho bọn họ hô
hấp, không khí dày giống như ngưng lại .
Thật lâu, Oa Oa chịu
không được không khí này, lần đầu tiên biết rõ cái gì là như đứng trên đống
lửa, như ngồi trong đống than, cô từ từ nói: "Diễm, Kiều Khả Y, cô ấy. . .
. . ."
Ân Dập Diễm liền cắt đứt
lời của cô: "Oa Oa, có thời gian anh sẽ từ từ nói cho em nghe, được
không?"
"À? Ừ, được."
". . . . . ."
Tiếp theo lại là sự trầm
mặc.
Nam Cung Ngạo lấy ra một
điếu thuốc, đưa cho Ân Dập Diễm, anh khoát khoát tay, không muốn hút thuốc. Sau
đó, anh ngậm thuốc vào
trong miệng của mình, châm lửa.
"Đi, anh dẫn em đi
dạo chơi, để cho lão già này suy nghĩ."
Không để ý Oa Oa ngăn
cản, Nam Cung Ngạo đem cô đẩy ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, có một số việc,
nên để cho Dập Diễm ngẫm lại .
Trên đường đi hai người
đón nhận rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ, nghi ngờ , kinh ngạc.
"Ê , anh biết rõ
chuyện về Kiều Khả Y và Diễm phải không?"
Nam Cung Ngạo hít một hơi
sâu, nhìn không chớp mắt mà đi về phía trước."Phải"
"Vậy anh nói cho tôi
nghe được không?"
Anh không có lên tiếng,
vẫn đi về phía trước, chỉ là bước chân nhanh hơn bình thường.
Oa Oa nóng nảy, lòng nóng
như lửa đốt đuổi theo bước chân của anh.
"Nói cho tôi nghe
được không? Ê , đáng ghét. Cầu xin anh đó! Tốn của anh có vào phút thôi, một
lát là được rồi, nói cho tôi nghe một chút thôi!"
"Nói những điều này
với em không tốt tí nào!" Anh không đành lòng thấy bộ dáng mất mát của cô
sau khi nghe xong.
"Không sao. Không
sao!" Oa Oa đi theo anh ra cửa chính Ân thị, quay đầu liền thấy được một
quán cà phê, cô lôi anh đi qua, vui mừng nói, "Chúng ta đi qua đó nói
đi!"
Hai người vào quán cà phê
‘ Mộng ba ’, chọn lấy một cái vị trí hơi bí mật ngồi xuống.
"Xin hỏi hai vị muốn
dùng gì?" Nam bồi bàn
đưa menu, mỉm cười hỏi.
"Một ly cà phê đá
Cappuccino."
"Giống cô ấy."
"Được, xin chờ một
chút." Nam bồi bàn
ghi đồ uống yêu cầu, lẳng lặng rời đi.
Một lát sau, đợi cho
người phục vụ đưa lên hai ly cà phê đá Cappuccino, hai người mới bắt đầu nói
chuyện.
Nam Cung Ngạo đặt cà phê
xuống, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, không biết dừng ở nơi nào. Sau nửa ngày,
anh lãnh đạm mở miệng: "Năm Dập Diễm mười lăm tuổi quen biết Khả Y, lúc ấy
Khả Y mười ba tuổi. Mẹ cậu ấy chưa lập gia đình sống chết mới sinh hạ được cậu
ấy, cha của cậu ấy không biết là ai, mà khi mẹ của cậu ấy chết, cũng không có
nói cho cậu ấy biết cha của cậu ấy là ai.
Mẹ cậu ấy dựa vào nghề
rửa chân để kiếm sống, mọi người thấy mẹ cậu ấy mang thang, nghĩ là gái bán hoa
đã từng qua tay nhiều người nên ai cũng phỉ nhổ. Nhưng vì Dập Diễm nên bà nín
nhịn, sau 9 tháng mười ngày đau khổ, bà sinh ra Diễm khỏe mạnh trong một căn
phòng nhỏ.
Mười lăm năm, bà vượt qua
ánh mắt xem thường của người xung quanh, giọng nói chanh chua, đối mặt mọi
người, bà chỉ cười cười, không có cãi lại, vẫn dựa vào nghề rửa chân mà kiếm
sống. Cũng thường dạy bảo Dập Diễm, nhịn những người này một chút sẽ trôi qua
thôi. Nhưng vẫn có một người phụ nữ giàu sang không ngừng gây phiền toái cho
bà, bà nén giận, không hề biểu lộ trước mặt Dập Diễm.
Nhưng mà có một ngày,
thái độ nhận nhịn của bà chọc giận mấy phu nhân giàu có, mấy người phu nhân
thương lượng, trong một buổi tối, chặt tay, cắt chân, lưỡi, móc mắt bà…..
Không có hai tay, bà
không thể rửa chân cho khách; không có hai chân, bà thể đi; không có hai mắt,
bà không thể nhìn Dập Diễm; không lưỡi, bà thể dạy bảo cậu ấy nữa. . . . . .
Sau đó bà thành một phế nhân."
Nghe thế, Oa Oa lệ đã rơi
đầy mặt, giọng của Nam Cung Ngạo cũng có chút nghẹn ngào.
Anh nói tiếp: "Lúc
Dập Diễm tìm được bà thì bà đã bị chặt đứt, chỉ có cặp mắt kia không thay đổi,
vẫn nhân từ như trước. Về sau, Dập Diễm điên cuồng tìm mấy người đàn bà kia báo
thù, bởi vì cậu ấy có dự cảm, nhất định là các bà ấy làm! Cũng chính lúc đó gặp
được Khả Y, chăm sóc cậu ấy. Khả Y trong ba năm giúp cậu ấy vượt qua nhưng cơn
ác mộng.
Rất tự nhiên , vài năm
sau, bọn họ yêu nhau , Dập Diễm nói cô ấy là ‘ ngọt ngào ’ của anh, Dập Diễm
rất tốt với Khả Y, chuyện gì cũng đều ngường nhịn cô cô, theo cô. Thời gian
trôi mau, lúc mà mọi người nghĩ hai người sẽ kết hôn, cha Khả Y lại đột nhiên
đưa cô ra nước ngoài học, không cho
phép Dập Diễm đi theo, Khả Y vì tiền đồ của cô ấy, đành phải chia tay Dập Diễm.
. . . . ."
Còn lại , cô cũng đã
biết, chính là việc vửa xảy ra trong phòng.
Như vậy, ngọt ngào của
anh ấy đã trở lại, không phải cô nên dời đi sao?
Nhưng cô không muốn như
vậy, không muốn như vậy!
Cô nên làm cái gì bây
giờ, lòng đau đớn, chỗ nào cũng đau.