_Vương Hàn Băng , đề nghị cô chăm chú vào công việc một chút _ Giọng nói tức giận của hắn vang lên
_Thì tôi vẫn đang chú ý đây _ tuy miệng nói nhưng mắt vẫn không rời điện thoại
_Cô...lập tức bỏ điện thoại xuống ngay cho tôi ! _ Vũ Nhật Phong rống lớn
_Ây da . _ Nàng che tai lại , giương mắt lên nhìn hắn nói : _ Tổng tài à !
Anh thực sự rất rất là khó khăn nha , tôi đã rất nghe lời rồi đó . Anh
không cho tôi mặc đầm thì tôi đã rất nghiêm chỉnh mặc áo sơ mi trắng với váy đen rồi . Không cho tôi để tóc che mắt tôi cũng đã kẹp lên rồi....
_Dừng lại . Đó vốn là quy định trong công ty rồi . Ai cũng phải thực hiện !
Là bắt buộc hiểu không ? _ Ông trời ạ , như thế nào lại bắt hắn đưa cô
ta vào công ty chứ
_Được rồi ! Làm thì làm ! Thực phiền toái
_Làm báo cáo tình hình kinh tế tháng này cho tôi
_Biết rồi !
...........
_Vương Hàn Băng _ Vũ Nhật Phong nghiến răng
_Gì nữa đây tổng tài đại nhân ? _ Nàng quay lại nhìn hắn . Làm cái gì chứ ? Nàng chỉ là đang ngồi nói chuyện điện thoại thôi mà . Bất qua cười hơn
lớn chút thôi . Có cần phải quát lên như vậy không ?
_Cô ... Ra khỏi đây ngay _ Hắn quát lớn
_Đi thì đi !
Nói xong Hàn Băng cầm lấy giỏ xách quay lưng đi , trong lòng thầm cười vui vẻ .
Tưởng chị đây thích ở trong phòng làm việc với ngươi lắm sao ? Còn lâu nhé
Cô ta thật kinh khủng _ hắn âm thầm thở dài
.........
_Là lá la ... _ Hàn Băng vừa ngâm nga mấy câu vừa đưa tay hất hất mái tóc nâu đỏ của mình trước gương
_Chậc ... ! Con gái à , sao hôm nay về sớm thế ? _ Giang Nguyệt Thi dịu dàng hỏi
_Mẹ ! À , ... anh ấy lo cho con làm việc nhiều nên cho con về sớm ! hì hì _ Hàn Băng bịa đại một cái cớ nói
Xì ! Hắn mà tốt được vậy thì con đây cũng mừng , người gì mà khô khan như gỗ ấy