Cô Vợ Trẻ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 34



Hôm sau party, anh lại phải quay trở về công ty làm việc, nên mọi chuyện tạm thời lắng xuống... Thế nhưng tối hôm nay cả hai sẽ lại ở bên nhau. Nhất thời Gia Linh không biết phải đối mặt với việc này như thế nào..

Lời đã nói ra không thể nào rút lại được, cô chỉ còn cách vừa vui vừa lo mà tiếp nhận. Tối nay chính là giờ quyết chiến có khó khăn thế nào cô cũng phải tự mình vượt qua.

***

Sau giờ học ở lớp, cô tranh thủ về nhà sửa soạn lại nhan sắc. Dể quyến rũ hơn ngày thường cô không thay đồ mà đơn giản quần khăn tắm lên người đẻ lộ đường cong vốn có.

Ngồi xuống bàn trang điểm, cô cẩn thận dùng máy sấy, sấy khô tóc. Ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc qua lọ nước hoa đang nằm an vị trên bàn. Từ trước đến nay cô đều không có thói quen dùng nước hoa, nhưng vì buổi tối quan trọng hôm nay Ana đã đưa nó cho cô, trước khi cô ra về còn cẩn thận dặn dò nên xịt nó vào những vị trí nào là quyến rũ nhất, hấp dẫn người khác phái nhất.

“ Cốc... Cốc... Cốc”

Tràn gõ cửa dột ngột vang lên cắt dứt mớ suy nghĩ lung tung của cô.

- Tiểu thư Gia Linh, thiếu gia đã về rồi, đang chờ người ở bên ngoài.

- Vâng! Tôi ra ngay.

Thiên Duệ về rồi? Sao lại nhanh như vây nhỉ?

Tim cô đập nhanh đến lợi hại. Mặc dù đã dùng thuốc giảm đau nhưng trong lòng vẫn cứ ẩn ẩn cảm giác lo sợ nói không nên lời.

Lấy hết can đảm cô mở toang cánh cửa đang ngăn cách giữa hai người ra.

- Anh về rồi à Thên Duệ...!

Cô vờ làm ra vẻ trấn tỉnh trái ngược với khuôn mặt đỏ ửng đầy khả nghi và giọng nói kém tự nhiên đang vô tình tố cáo cô.

Hình như Thiên Duệ đang không vui, cô có thể dễ dàng nhận ra điều đó khi nhìn vào ánh mắt của anh.

- Em làm gì mà tắm lâu dữ vậy. Mặt còn đỏ nữa...

Bị bắt trúng thóp, cô như cá mắt cạn, liên tục chối quanh, chối co.

- Đỏ sao? Đâu có, chắc là anh nhìn lầm rồi.

Nói rồi không nhịn được lại len lén nhìn anh.

- Linh, em qua đây!

Làm sao đây? Làm sao đây? Tim cô đập nhanh quá, cuối cùng thì cô và anh cũng...

Gia Linh theo quán tính bước gần về phía anh, mỗi bước đều rất chậm, cơ hồ như đang đeo chì vậy, rất nặng, nhấc cũng không nổi.

Đúng lúc cô còn cách anh ba bước chân, Lãnh Thiên Duệ không nhịn được nữa, giơ tay kéo gập cô về phía mình cho tới khi môi chạm môi. Nụ hôn của anh kéo dài như nữa thế kỉ, mãnh liệt mà ngọt ngào, cho đến khi cô không thở nổi nữa, anh mới chịu buông ra cánh môi sưng đỏ đến đáng thương.

- Em thật không đổi ý chứ!?

- Em không có!

Tựa hồ chỉ đợi câu nói này của cô, Lãnh Thiên Duệ ngay lập tức áp chế cô xuống ghế sô pha.

Bởi vì cô không mặt quần áo mà chỉ quấn khăn tắm quanh người nên anh cũng không tốn quá nhiều thời gian tháo mở quần áo.

Trong thoáng chốc, chiếc khăn tắm trên người cô đã rơi xuống nền đất lộ ra nội y ở bên trong. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy cơ thể của cô, thế nhưng lần này cảm giác lại hoàn toàn khác.

Bởi vì hiện tại là cô đang chủ động đáp lại anh,

Khi da thịt hai người chạm vào nhau, cô rõ ràng cảm nhận được hơi thở nóng bỏng, lửa nóng trên người anh cũng vì vậy mà truyền sang cho cô.

Hôn ở trên còn chưa đủ, Lãnh Thiên Duệ còn cầm lấy chân cô như nâng một báu vật vô giá, từng chút, từng chút in lên dấu vết của riêng anh.

Ánh mắt Lãnh Thiên Duệ vào lúc này trở nên thâm thúy khác thường, tựa như một con mãnh thú thèm khát, cuối đầu xuống liền điên cuồng hôn cô.

Bàn tay tà ác không ngừng vuốt ve tấm lưng trơn bóng như bạch ngọc, tháo mở chiếc móc khóa cuối cùng còn sót lại trên nội y của cô.

- Em nói đi muốn anh làm thế nào? Như vậy sao?

Vừa nói, Lãnh Thiên Duệ vừa dùng chính thân thể của mình, bao bọc lấy thân thể như ngọc, như hoa của cô.

Thế nhưng một mùi hương lạ xông vào mũi khiến Lãnh Thiên Duệ ngừng lại toàn bộ động tác.

***

- Em dùng nước hoa sao? Mùi hương này quá chững chạc, không hợp với em đâu.

Nói rồi anh từ trên ghế sô pha nghiên người đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng, đẻ lại cô mộy mình trên ghế.

Không phải chứ, anh cứ như vậy bỏ đi, bao nhiêu công sức, bao nhiêu cố gắng của cô thế mà lại đổ sông đổ biển.

Mùi nước hoa này... Khó ngửi đến vậy sao?

Càng nghĩ cô càng cảm thấy rối rắm, vội choàng lên người chiếc áo khoác vội vã choàng lên người chiếc áo khoác rồi đuổi theo anh.

Tới một ngã rẽ của hành lang, cô thấy Thiên Duệ đang lặng lẽ đi vào phòng sách.

Đang không biết có nên bước vào hay không thì cô lại nghe thấy tiếng anh từ trong phòng vọng ra.

- Trước sáng nay phải làm xong, nếu không anh chuẩn bị ôm đồ đạc về nhà đi là vừa.

Âm thanh chợt dừng lại, khoảng mấy phút sau mới tiếp tục vang lên.

- Alo, thế nào rồi, đã chọn được chưa,... ...... ...? vậy cũng được nhưng phải có gì đó đặc biệt hơn để còn có ý nghĩa gợi nhớ.... ......, Biết rồi, giờ tôi sẽ sang đó ngay lập tức.

Anh vừa nghe điện thoại vừa tìm đại một chiếc áo khoác mặc vào, nào ngờ ả đến cửa thì đã thấy cô đứng ở đấy, có lẽ cô hơi bất ngờ vì không nghĩ anh sẽ mở cửa vào lúc này.

- Anh xin lỗi, anh bận chút việc nên tối nay sẽ không về. Em cứ đi nghĩ trước không cần chờ anh.

- Vậy chừng nào anh về?

Người phụ nữ cùng anh nghe điện thoại lúc nãy là ai? Có quan hệ gì với anh. Bây giờ còn muốn tới chỗ người đó suốt đêm không về. Anh xem cô là cái gì chứ?

- Em đang ghen sao.

Lãnh Thiên Duệ đang đi đột nhiên dừng lại khiến mũi cô chạm vào lưng anh đau đến rơi nước mắt.

- Không có.

Không biết là bởi vì bị đụng đau hay vì một lí do gì khác mà cô trở nên cáu gắt trả lời một câu không đầu, không đuôi với anh. Sau đó ai biết Lãnh Thiên Duệ lại dột nhiên tức giận, tiến hành trừng phạt chiếc môi nhỏ của cô. Nụ hôn của anh rất chân thực nhưng chẳng hiểu sao cô lại chẳng cảm thấy hạnh phúc vì diều đó ngược lại còn bắt đầu nghi ngờ, phải chăng anh có điều gì đó không muốn cho cô biết và cô như một con ngốc bị mang ra làm trò đùa.

***

Lần đi này của anh là một tuần không về. cả căn nhà lớn cũng chỉ có cô và mấy người hầu. Đã thế anh còn chẳng thèm nhắn tin hay gọi điện gì cho cô cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.