" Con nít như cô thì có gì mà tốt chứ!"Cứ mỗi lần nghĩ đến câu nói đó cô lai cảm thấy không hề dễ chịu chút nào.
- Cô... đang ghen sao!?
Cúi đầu nhìn người con gái chỉ cao đến ngực mình, Lãnh Thiên Duệ ánh mắt híp lại, nguy hiểm nhìn cô.
- Tôi không có.
Nhìn Lãnh Thiên Duệ từng bước tới gần, Gia Linh trong lòng có chút sợ hãi lui về phía sau, lại không biết rằng biển lớn đang chờ cô rơi xuống.
- Á á á á á.... ....
Nhìn thân thể cô chìm dần trong dòng nước biển lạnh buốt, Lãnh Thiên Duệ không chút do dự liền nhảy xuống.
' Chết tiệt! Cô không biết bơi. Hắn vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa cô một chút cũng không cố ý làm cô ngã xuống biển, người con gái này lúc nào cũng làm cho người khác lo lắng là sao.'
Ý thức ngày một mơ hồ cuối cùng cũng không còn sức lực để giãy giụa nữa tuy ý để cho thân thể mình chìm xuống. Trong mơ mơ màng màng cô dường như nghe thấy ai đó gọi tên mình, tiếp đó là một cái ôm ấm áp phủ lên thân hình lãnh lẽo của cô.
Là ai? Throng lòng âm thầm suy nghĩ nhưng ý thức của cô đã dần tan rã chỉ biết cánh tay kia thật sự rất quen thuộc.
Lúc Gia Linh tỉnh dậy đã là trời tối. Trong căn phòng rộng lớn cũng chỉ có một mình cô, vội lê thân thể suy nhược bước xuống giường. Đúng lúc này lại có tiếng bước chân tiến vào.
- Tiểu thư cô tỉnh rồi sao? Cô vẫn ổn chứ!
- Ùm! Tôi ổn mà cảm ơn cô nhưng tại sao tôi lại ở đây.
- Lúc này là thiếu gia khắp người ước sũng bế cô vào đây, thật làm chúng tôi hết cả hồn. Cũng may là bây giờ cô không sao rồi.
" Đúng rồi lúc nãy là anh ta cứu mình sao."
- Vậy cô có biết anh ta bây giờ đang ở đâu không?
- ...
Triệu Gia Linh một mình ra khỏi phòng ngủ tìm khắp nơi cũng không thấy hắn ở đâu, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.
" Đúng rồi, phòng khách, hắn nhất định là đang ở phòng khách"
Thật ra Lãnh Thiên Duệ vì muốn đưa cô ra ngoài hưởng tuần trăng mật mà đã làm việc liên tục suốt 3 ngày 3 đêm không có nghĩ ngơi. Vậy là hắn không có ở nhà cô thư kí đó tất cả đều do cô hiểu lầm mà thôi.
Phòng khách không có khoá cho nên cô chỉ cần đẩy nhẹ cửa mot một cái là có thể di vào. Trong phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người đàn ông nằm trên ghế sô pha.
- Lãnh Thiên Duệ.
Cô cất tiếng gọi khẽ nhưng không thấy hắn trả lời hình như là mệt quá thiếp đi rồi. Sau khi lấy tấm chăng khoát lên người cho hắn xong cô mới lặng lẽ khép cửa bước ra ngoài.
Vốn sau khi tìm được Lãnh Thiên Duệ, cô định sẽ quay trở lại phòng đánh một giấc thật ngon, nào ngờ làm sao cũng không ngủ được. Lăn qua lăn lại ở trên giường một hồi cô mới quyết định đi tắm rồi mới ngủ tiếp.
- Hôm nay phải tắm cho đã mới được.
Nhìn hồ nước tỏa đầy khói trắng tâm trạng cô cũng phấn chấn lạ thường. Đang định cởi quần áo bước vào trong thì lại bị một giọng nói làm cho ngớ người.
- Nhìn cô khỏe nhỉ!?
Triệu Gia Linh từ từ quay đầu lại bắt gặp nụ cười tràn đầy ta khí trên môi hắn mà không khỏi rùng mình. Cô có một cảm giác nguy hiểm đang đến gần.
- A! Anh tỉnh rồi sao?
- Đừng giả bộ vô tội, trong lúc tôi ngủ là cô dán cái này vào lưng tôi đúng không?