Cô Vợ Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 22: 22: Gặp Người Quen




Viên đạn được bắn ra nhanh chóng lao về phía tấm bia bắn, tốc độ của nó khá nhanh nhưng với con mắt của Võ An Tú thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đường đạn đang bay.

Cô nhìn nó rồi vô thức nhíu mày.
Bụp.

Viên đạn xuyên qua đường điểm số sáu, cách hồng tâm một khoảng cách khá xa.
“Oa, sáu điểm.

Lần đầu bắn đã có thể trúng bia bắn thực lợi hại.” Nhóm người đứng xem kinh ngạc không thôi.
Trần Tuấn Phong cũng hài lòng gật đầu khen ngợi: “Tốt lắm, em rất có tài năng về vũ khí lạnh.” Anh nói xong nhìn qua cô thì vẫn thấy cô giữ nguyên tư thế nhắm bắn, hai chân mày cau lại với nhau trong cực kỳ khó chịu.
“Không đúng…” Võ An Tú không nghe anh nói, nhìn chằm chằm vào tấm bia bắn lầm bầm: “Đường đạn không đúng, tầm nhắm đã cố định nhưng khi bắn ra đường đạn không theo tầm nhắm.” Cô không hiểu mà nhíu mày, sau đó tiếp tục bóp cò, vẫn giữ nguyên tư thế giống khi nãy mà bắn.
Viên đạn được bắn ra vẫn tiếp tục ghim vào đường bia sáu điểm, không chênh không lệch một li nào, điều này càng khiến cô cảm thấy khó hiểu.
Trần Tuấn Phong đứng bên cạnh liền biết cô đang suy nghĩ chuyện gì vì vậy anh lên tiếng đề nghị: “Em thay đổi tầm ngắm xem.”
Võ An Tú nghe vậy liền gật đầu sau đó đời tầm ngắm đi, lần này cô không nhắm tới hồng tâm nữa mà nhắm tới đường phía trên ô tám điểm.
Phát súng được bắn ra viên đạn nhanh chóng bay ra khỏi nòng súng, lần này nó bay tới bìa của bia ngắm ghim vào đường bia một điểm, chỉ một chíu nữa là nó đã hoàn toàn bắn ra ngoài bia ngắm.
“Em có phát hiện ra gì không?” Trần Tuấn Phong mỉm cười nhìn cô hỏi.


Anh biết qua hai cách bắn thì cô chắc chắn có thể hiểu được nguyên lý hoạt động của tầm nhắm rồi.
Võ An Tú không phụ sự kỳ vọng của anh, sau khi nghe anh hỏi cô liền thở ra một tiếng rồi gật đầu: “Do khi bắn súng đã bị giật lên một chút.” Khi cầm súng cô cũng có thể cảm nhận được sự giật bắn của thân súng nhưng bởi vì sức mạnh của lực tay cô khá mạnh nên hoàn toàn không cảm giác được sự thay đổi chuyển chuyện này, nhưng sau khi nghe theo anh thì cô có thể hiểu được tại sao khi nhắm vào mục tiêu nhưng khi bắn lại không thể trúng vào mục tiêu mình đã nhắm.
“Đúng vậy, độ co giật của súng sẽ khiến nồng nhắm chệch khỏi mục tiêu, độ chênh lệch này cũng sẽ do loại súng khác nhau mà độ co giật sẽ cao hơn hay thấp hơn.” Trần Tuấn Phong giải thích: “Cũng vì sự khó bắn của súng mà không phải cảnh sát nào cũng có thể mang theo súng bên người, chỉ có người có trình độ bắn trúng đoạt tiêu chuẩn cao thì mới có thể đặt cách đem theo súng đi loanh quanh trong thành phố này.”
Võ An Tú nghe vậy liền gật mạnh đầu, sau đó cô tiếp tục nhìn bia ngắm bắn, tính theo độ co giật của súng thì cô phải đặt điểm nhắm ở một mức độ khác để tầm nhắm co giật vừa đủ chạm đến mục tiêu mà cô cần nhắm đến
Những người xung quanh không thể ngờ được một chuyến hóng hớt này mà bọn họ có thể nghe được tướng quân trước kia của đất nước huyết trình đơn giản về cách bắn súng, đây đúng là một sự vinh hạnh đối với bọn họ.

Vì vậy không ai tiếp tục đứng im hóng hớt nữa mà nhanh chóng trở lại bia tập của mình tập luyện.
Một cô gái vừa luyện bắn đã có thể bắn tốt hơn bọn họ rồi nếu nói ra ngoài không phải rất mất mặt sao, để tránh cho việc mất mặt quá nhiều bọn họ phải cố gắng hơn nữa thôi.
“Em cứ tính toán từ từ, bắn vài phát theo suy nghĩ của em trước đi.” Trần Tuấn Phong nhẹ giọng nói, anh từng bước từng bước hướng dẫn cho cô.
Võ An Tú gật đầu sau đó thử làm theo suy nghĩ của mình mà bắn vài phát súng, mỗi phát súng đều ghim vào bia bắn từ sáu điểm bảy điểm đến tám điểm, sau đó cô chậm rãi nhích nòng súng rồi tiếp tục bắn, đến khi cô nhìn ra được cách nhắm bắn một cách thích hợp thì cuối cùng phát súng của cô đã chạm vào mốc mười điểm, tuy nhiên nếu muốn chạm giữa hồng tâm một cách thẳng đứng như anh thì cô vẫn không thể làm được.
“Em rất giỏi.” Trần Tuấn Phong nhìn quá trình cô trưởng thành trong việc nhắm bắn mà không thể không khen ngợi, dù đây chỉ là một loại súng lục thông thường có tốc độ cùng mã lực không quá mạnh, độ co giật không cao nhưng đối với một người mới vừa chỉ luyện tập trong vài tiếng như cô thì quả thật cô chính là một thiên tài.
“Rất khó, nếu em không cảm ứng được tốc độ đạn thì cũng không thể tăng độ chính xác nhanh như vậy.” Võ An Tú lắc đầu khiêm tốn, cô biết mình có thứ mà người thế giới này không có vì vậy lời khen này của anh cô không dám nhận.
Trần Tuấn Phong nhìn cô cũng không nói gì nữa, anh nhìn đồng hồ đeo trên tay mình rồi ngăn cô lại không để cô tập luyện nữa: “Được rồi cũng đến giờ cơm trưa rồi chúng ta đi ăn thôi.”
Võ An Tú nghe vậy thì dừng tay lại, cô gài khóa an toàn rồi để lại vào chỗ để lúc nãy của nó.
Lúc này bên trong sân tập đã không còn ai cả, những người đi tập lúc sáng đã rời đi dùng cơm trưa hoặc có việc của trụ sở mà chạy đi làm việc rồi.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Võ An Tú nhìn xung quanh rồi đẩy xe anh ra ngoài.


Lúc hai người chuẩn bị lên xe thì nghe thấy tiếng gọi:
“Tướng quân… Tường quân xin chờ chút.”
Võ An Tú nghi hoặc ngừng lại bước chân sau đó nhìn về phía có tiếng gọi.

Trước mặt cô là một chàng trai mặc đồ cảnh sát, bên hông có vắc một khẩu súng lục, khuôn mặc anh ta rất xán lạn, hai chân đang chạy nhanh về phía bọn họ.
“Tướng quân.” Đi đến trước mặt bọn họ chàng trai khẽ khom người chào hỏi.
“Cậu là?” Trần Tú Phong nghi hoặc hỏi.
“Tướng quân, ngài không nhớ tôi sao?” Chàng trai cười xán lạn nói: “Tôi là Nguyễn Huy An, bốn năm trước ngài đã cứu tôi đấy ạ.”
“Nguyễn Huy An? À cậu là thằng nhóc mít ước đó à.” Trần Tuấn Phong kinh ngạc nói.

Nghe đến cái tên này anh cũng có chút ấn tượng về nó.
Bốn năm trước trong một lần tập kích ở rừng phía tây, nơi này là khu rừng thường được các thanh niên trẻ đến để cắm trại, tuy nhiên bốn năm trước quân đội được nhận lệnh có quân địch đột nhập về phía cánh rừng này, bởi vì bên dưới khu rừng này có một thôn làng nhỏ không muốn người dân hoang mang nên bọn họ chỉ có thể âm thầm mà di chuyển vào khu rừng.
Đợt tập kích ấy tuy bắt được kẻ địch nhưng cũng thiệt hại hai đồng đội, tuy bọn họ không đổ lỗi cho những thanh niên trẻ tuổi bị cuốn vào nhưng đó cũng là một cái gai trong lòng của rất nhiều đội viên ở đó.

Ngày ấy nhóm sinh viên đi cắm trại ở trong rừng, bời vì là thanh niên trẻ tuổi nên bọn họ đi thẳng vào trong rừng sau ai mà ngờ bắt phải nhóm quân địch tập kích, trong người bọn chúng có mang theo súng vừa thấy nhóm sinh viên liền không ngừng ngại mà móc ra nhắm thẳng vào bọn họ rồi nổ súng.

Nhóm sinh viên bị bắn bất ngờ đều không kịp chạy mà vài người bị súng bắn trúng bị thương ở tay hoặc chân rồi ngã xuống.

Quân đội đang ẩn núp ở xung quanh bởi vì cứu người mà không thể không chạy ra che chắn cho nhóm sinh viên, nhìn nhóm quân đội ào ra quân địch biết không thể chạy thoát được liền cá chết lưới rách tiếp tục xả đạn về phía bọn họ.
Lúc đó Nguyễn Huy An trốn về phía một cái cây mà không ngừng khóc nấc, lúc ấy cậu ta sợ hãi đến đứng dậy nổi chỉ biết ngồi bệch trên đất mà ôm đầu khóc.
Cuối cùng quân địch đều bị bắt, nhưng bên phía quân đội cũng bị thương khá nhiều, có hai đội viên không qua nổi nên đã bỏ mạng, còn phía nhóm học sinh tuy bị thương khá nặng nhưng cuối cùng được nhóm quân đội cứu giúp nên không ai mất mạng cả.
Lần tập kích đó may mắn có Trần Tuấn Phong tham gia nên mới giảm tối thiểu thiệt hại, nếu như không có tay súng thiện xạ là anh thì có lẽ nhóm sinh viên không may mắn được như vậy.
Nghĩ lại chuyện củ mà cả hai không khỏi hỗn thức.

Nguyễn Huy An cúi đầu nói:
“Cảm ơn ngài đã cứu chúng tôi, nếu như không có ngài có lẽ hiện tại chúng tôi đã chết trong khu rừng đó rồi.”
Trần Tuấn Phong lắc đầu thở dài: “Là tất cả những đội viên ngày ấy đã cứu bọn cậu, chúng tôi vì dân vì nước không cần trả ơn.”
“Đúng vậy ạ.” Nguyễn Huy An nghe vậy hai mắt liền sáng bừng gật mạnh đầu: " Tôi biết ơn những chiến sĩ như bọn anh vì vậy đã quyết tâm trở thành một cảnh sát, có thể giúp đỡ người dân trong thành phố này có thể đền đáp được một phần nào đó công ơn của những đội viên đã hy sinh vì chúng tôi."
“Tốt… Tốt… Tốt.” Trần Tuấn Phong nói liên tục ba chữ tốt: “Có vẻ thành tích của cậu khá tốt.”
“Vâng ạ, hiện tại tôi là cảnh sát hình sự.” Nguyễn Huy An tự tin gật đầu.

Lúc trước cậu ta thực sự rất sợ hãi, ngoại trừ khóc nấc nở ra thì không thể làm gì khác được, nhưng hiện tại cậu ta đã thay đổi từ sau khi chuyển sang trường cảnh sát cậu ta đã tập cho lá gan mình lớn hơn, sau khi tiếp xúc với vài vụ án hình sự thì cuối cùng cậu ta cũng hoàn toàn tự tin hơn.
Với cái tính tình sáng sủa dương quang suy nghĩ của cậu ta cực kỳ tích cực cùng với suy nghĩ phải cứu giúp người dân nên có vài chuyện cuối cùng cậu ta cũng có thể suy nghĩ thông suốt.
“Vậy thì tốt, sau này cố gắng làm việc.

Nhớ kỹ chuyện gì cũng phải cẩn thận.” Trần Tuấn Phong nói.


Anh thật sự không ngờ đứa nhóc mít ước ngày nào lại quyết định đi làm cảnh sát hình sự.
“Cảm ơn ngài đã nhắc nhở.” Nguyễn Huy An hào hứng gật đầu.
Trần Tuấn Phong gật đầu: “Vậy chúng tôi đi trước.”
Võ An Tú gật đầu về phía cậu ta rồi tiếp tục đẩy anh đến cạnh xe.
“Khoan, khoan đã.” Nguyễn Huy An thấy hai người bỏ đi liền vội vàng ngăn cản.
“Cậu có chuyện gì?” Võ An Tú khó hiểu nhìn anh ta, ánh mắt đầy đề phòng.
“Ầy thật ra có một vụ án khó, hiện tại chúng tôi chưa thể tim ra manh mối nên muốn nhờ tướng quân giúp đỡ phân tích.” Nguyễn Huy An ngại ngùng gải đầu.
“Hiện tại không thích hợp để nói, ngày mai cậu đến nhà tôi đi.” Trần Nguyễn Phong híp mắt nhìn anh ta rồi cuối cùng nói.
Võ An Tú nghe anh nói vậy liền gõ cửa kính xe.

Nhìn cửa kính được kéo xuống cô nói:
“Viết địa chỉ nhà ra giấy rồi đưa cho tôi.”
Vệ sĩ lái xe gật đầu rồi lấy giấy ra ghi, ghi xong anh ta liền đưa qua.
Võ An Tú cầm lấy rồi đi trở về đưa tờ giấy cho cậu ta.
Nguyễn Huy An vội vàng nhận lấy sau đó liên tục cảm ơn.
Võ An Tú thấy anh không nói gì nữa liền đẩy anh đến cạnh xe.
Hai người dùng bữa trưa bên ngoài rồi mới về nhà, một ngày bình an trôi qua..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.