Ánh đèn mơ hồ, phong cách trang nhã, nhà hàng này rất thích hợp cho các cặp đôi đến dùng bữa.
Trình An Nhã lơ đãng nghịch sốt gan ngỗng, âm thầm cầu nguyện, đừng lại gặp anh nữa, trái tim thiếu nữ nhỏ bé của cô năng lực chịu đựng rất thấp, không tiếp nhận nổi cú sốc như vậy.
“An Nhã, sao em không ăn?” Vẻ mặt Dương Trạch Khôn lo lắng nhẹ nhàng hỏi thăm.
Trình An Nhã nhanh chóng định thần lại, mỉm cười xin lỗi, sờ sờ mũi, có hơi ngượng ngùng, động tác này rơi vào mắt Dương Trạch Khôn, đáng yêu không thể tả, vì thế lại càng yêu thích cô nhiều hơn.
“Đàn anh, chuyện lần này thật xin lỗi, em đã đồng ý với anh rồi mà lại lỡ hẹn, hay là anh mắng em hai câu đi!”
“Cô bé ngốc, em đang nói vớ vẩn gì vậy, em đã tìm được một công việc ưng ý, anh chúc mừng em còn không kịp sao nỡ mắng em, tuy chúng ta không thể cùng nhau làm việc nhưng chỉ cần em thích, mọi thứ đều không quan trọng.
” Dương Trạch Khôn nhẹ nhàng nói.
Trong lòng Trình An Nhã càng cảm thấy có lỗi, anh luôn dịu dàng lại nhẫn nại như vậy, bao dung mọi thứ của cô, anh tựa như một miếng bạch ngọc, ôn nhuận đến không có một chút tì vết, người đàn ông tốt như vậy, tại sao cô lại không có *cảm giác giật điện.
(*) 不来电: Chỉ mối quan hệ giữa hai người rất tốt nhưng không có cảm tình, không có cảm giác muốn yêu.
Phiền muộn ing!
Nếu yêu đương thì sẽ rất hoàn hảo, nhất định đàn anh sẽ là một bạn trai hoàn mỹ, người chồng hoàn mỹ.
Chết tiệt, trái tim ngu ngốc này, lúc cần nhảy thì không nhảy, lúc không cần thì mày nhảy làm gì, đúng là ngu ngốc.
“Thật xin lỗi!” Trình An Nhã nói nhỏ.
“Cô bé ngốc.
” Dương Trạch Khôn vươn tay, điểm nhẹ lên chiếc mũi xinh xắn của cô, nụ cười trên mặt tràn đầy cưng chiều, dịu dàng đến mức nhấn chìm người ta: “Chỉ cần em vui là được rồi!”
Trong mắt anh, An Nhã là quý giá nhất, anh đã âm thầm bảo vệ cô suốt bao nhiêu năm, không nỡ ép buộc cô nửa điểm, anh hận không thể dâng hiến những thứ tốt nhất trên đời cho An Nhã.
Làm sao có thể để cô không vui.
Trình An Nhã cười cho qua, làm mặt quỷ, khẩu vị cũng cải thiện hơn.
Cách đó không xa, đôi mắt Diệp Sâm khẽ nheo lại, ánh mắt thâm thúy khiến người ta không nhìn ra cảm xúc, ngay từ khi bước vào anh đã chú ý đến họ, Dương Trạch Khôn, tổng giám đốc của Diệu Hoa, quan hệ giữa họ là gì?
Anh và Dương Trạch Khôn đã từng giao đấu với nhau trên thương trường, tuy Dương Trạch Khôn phong độ dịu dàng, gặp ai cũng mỉm cười nhưng nụ cười của anh ta luôn mang theo vẻ xa cách, lạnh lẽo.
Nhưng bây giờ, vẻ mặt dịu dàng cưng chiều của anh ta, cô gái kia như viên ngọc trong lòng bàn tay anh ta, anh là đàn ông, đương nhiên hiểu ánh mắt nóng bỏng kia có ý gì, mà cô gái đó cũng không từ chối sự thân mật của anh ta.
Chẳng lẽ, họ là người yêu của nhau?
Suy nghĩ này khiến cho Diệp Sâm vô cùng khó chịu, hai ngọn lửa giận dữ bừng lên trong mắt anh, như thể bảo bối quý giá nhất của anh đang bị người khác ngấp nghé, người phụ nữ hư hỏng đáng chết, vừa rồi còn hờ hững lạnh nhạt với anh, vậy mà trong nháy mắt lại nở nụ cười ngọt ngào như vậy.
.