Cô Vợ Xấu Xí Của Chiến Thần

Chương 10: Đưa cô ta đi!



Hiện trường lúc này gây nên vụ xôn xao không hề nhỏ, tất cả mọi người tập trung lại.

"Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, chính là Diệp Quân.

"Ngài Diệp, chúng tôi bê bình hoa bằng ngọc khắc hình rồng ra sau hậu trường, bị cô ta đụng phải nên vỡ mất rồi."

Diệp Quân ngồi xổm xuống, nhìn bình hoa bị vỡ, nét mặt thay đổi.

"Đây là đồ gia truyền của nhà họ Long, món đồ có giá trị cao nhất buổi đấu giá hôm nay, trị giá năm trăm triệu."

"Không phải tôi, tôi chưa hề đụng vào anh ta!"

Ôn Như Tâm hoảng sợ lùi ra phía sau, đó là năm trăm triệu đấy, dù bán hết cả nhà họ Ôn đi cũng chưa chắc đã đủ.

Diệp Quân đứng lên, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt: "Cô Ôn cứ yên tâm, tôi đại diện thay nhà họ Cố, không để bất kì ai phải oan uổng!"

"Người đâu, lấy camera theo dõi lên đây."

Vài phút sau, có mấy người cầm băng theo dõi đến.

Trong video, đúng là Ôn Như Tâm đã chạm phải hai người kia nên bình hoa mới rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Nhìn thấy vậy, Diệp Quân hừ lạnh: "Cô Ôn, xin lỗi nhé."

"Người đâu, bắt cô ta lại, đưa đến nhà họ Ôn đòi 500 triệu tiền bồi thường!"

Hai tên bảo vệ mặc trang phục màu đen đứng sau lưng Diệp Quân tiến lên khóa chặt lấy cô. Nhìn thấy họ, Ôn Như Tâm vô cùng sợ hãi.

"Thật sự không phải tôi mà, ngài Diệp, oan cho tôi quá!"

Có rất nhiều người đã vây xung quanh, ai nấy đều lộ vẻ tiếc hận.

"Tiếc thật, nhà họ Ôn vừa lọt vào mắt nhà họ Thẩm xong thì đã đi đời."

"Năm trăm triệu đó mọi người, bán cả nhà họ Ôn đi cũng không đủ. Hơn nữa lần này nhà họ Cố chủ trì buổi đấu giá, dù cô Thẩm có tới đây cũng không giúp gì được."

"Haizz, đều tại Ôn Như Tâm bất cẩn!"

Tất cả mọi người đều bàn luận sôi nổi, Ôn Như Tâm bị hai tên bảo vệ nâng đi không chút phản kháng.

"Đưa cô ta đi!"

Thủ đoạn sấm sét của Diệp Quân khiến tất cả khiếp sợ, nhà họ Ôn thì sao chứ?

Trước mặt nhà họ Cố, cũng chỉ còn cách run rẩy mà thôi. Đây chính là sức mạnh tuyệt đối của gia tộc đứng đầu tứ đại gia tộc Hàng Thành.

Buổi đấu giá cũng không hoãn lại, chỉ mười phút sau, Diệp Quân lại xuất hiện chủ trì buổi đấu giá.

Sự chú ý của đám đông chuyển dời về buổi đấu giá, quên mất khúc nhạc đệm khi nãy.

Trong buổi đấu giá lần này, nhà họ Long lấy ra mấy món lặt vặt không đáng giá tiền, nhưng giá cả đều bị độn cao lên mười mấy lần.

Ban đầu bọn họ còn khó hiểu, khi thấy Diệp Quân lên chủ trì trên đài thì hiểu ra.

Lần này nhà họ Long phá sản, Diệp Quân đại diện cho nhà họ Cố, đến để giúp nhà họ Long gom tiền.

Tuy tất cả đều biết đây là hố, nhưng vẫn cắn răng nhảy xuống, rất nhiều người móc tiền ra mua một, hai món.

Hết cách, ai bảo nhà họ Cố chống lưng cho nhà họ Long chứ?

Cả Hàng Thành này đều do nhà họ Cố quyết định, có ai dám đắc tội đâu.

Trong lúc buổi đấu giá diễn ra, Long Đào lại đưa người đến biệt thự nhà họ Ôn.

Mấy chục lính tinh nhuệ nhà họ Cố nhảy từ trên mười mấy chiếc xe Cadillac việt dã xuống, lao vào trong nhà họ Ôn.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, người nhà họ Ôn lập tức bước ra thì nhìn thấy mấy chục tên áo đen, trên ngực thêu chữ "Cố", đi đằng trước là Long Đào.

"Cậu Long, có chuyện gì vậy?"

"Lão già, thay đổi sắc mặt nhanh nhỉ."

"Đưa hết đi!"

Anh ta ra lệnh, đám áo đen lập tức đưa người nhà họ Ôn đi, kể cả cha mẹ của Ôn Như Tâm.

Chưa đến nửa giờ, đám Ôn Triều đã bị đưa lên tầng cao nhất của khách sạn Thiên Long, tất cả đều bị trói lại.

"Cha, mẹ, ông ơi!"

Nhìn thấy mọi người, trong mắt Ôn Như Tâm lóe lên sự sợ hãi.

"Như Tâm, sau cháu lại ở đây?"

"Cậu Long, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Người hại nhà anh phá sản là nhà họ Thẩm, không hề liên quan đến nhà họ Ôn chúng tôi! Xin anh đó, tha cho chúng tôi đi!"

"Đúng đó, xin anh hãy tha cho chúng tôi!"

Long Đào lúc này đang đứng ngay trước mặt, khí thế vô cùng huênh hoang, nói: "Hừ, ngày ấy đuổi tôi ra, mấy người đắc ý lắm cơ mà?"

"Tôi nói cho các người biết, hôm nay Ôn Như Tâm làm vỡ đồ gia truyền nhà họ Long chúng tôi trong buổi đấu giá. Bình hoa bằng ngọc khắc hình rồng, trị giá năm trăm triệu. Bây giờ lập tức nghĩ cách gom tiền đi, nếu không các người chết hết!"

Nghe vậy, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Gì vậy?"

"Năm trăm triệu ư, sao lại thế này?"

"Ôn Như Tâm, cô làm cái gì mà phá hỏng bảo bối năm trăm triệu thế, giờ phải làm sao đây!"

Tất cả mọi người, bao gồm cả cha mẹ cô đều chỉ trích Ôn Như Tâm, trách cô mang tai họa đến cho nhà họ Ôn.

Ôn Như Tâm cũng không hiểu tại sao, rõ ràng cô không hề chạm vào hai người kia, tại sao trên video lại hiển thị rằng cô chạm vào chứ?

"Lão già, đừng bảo là tôi chưa cho lão cơ hội."

"Tôi cho ông một tiếng đi bán của cái lấy tiền, gom không đủ 500 triệu thì tất cả người ở đây đều biến thành thi thể!"

Ôn Triều lập tức quỳ xuống đất, dập đầu liên tục: "Cậu, cậu Long, nhà họ Ôn chúng tôi lấy đâu ra năm trăm triệu! Xin ngài đó, giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi đường sống đi!"

Long Đào cười lạnh: "Cho nhà ông đường sống? Ngày ấy nhà ông đối phó với nhà họ Long sao không cho chúng tôi đường sống?"

“Từ giờ trở đi, cứ mười phút tôi giết một người, nếu một tiếng sau không lấy ra được năm trăm triệu thì tôi giết cả ông!"

Vừa dứt lời, Long Đào cầm con dao cắm vào vai Ôn Hải.

"A!"

"Bố ơi cứu con!"

Trước khi thực hiện âm mưu, Long Đào đã điều tra xong, tập đoàn Ôn Thị bán hết của cải đi vừa vặn gom được năm trăm triệu, như vậy là đủ khiến họ táng gia bại sản.

"Các anh đi theo lão già này ra ngoài, nếu ông ta dám chạy thì giết luôn."

"Vâng."

Những người nhà họ Ôn còn sót lại bị dọa cho choáng váng, nhìn đám người nhà họ Cố xung quanh, có vẻ lần này nhà họ Cố đứng sau lưng giúp đỡ nhà họ Long.

Chỉ sợ nhà họ Ôn gặp họa thật rồi, tất cả đều do Ôn Như Tâm cả!

"Cậu Long, đều tại Ôn Như Tâm, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi! Đừng trách chúng tôi chứ!"

"Đúng đó cậu Long, anh muốn làm gì cô ta cũng được, đừng liên lụy tới chúng tôi."

Người nhà họ Ôn vội vàng xin tha, nghe những gì họ nói, Ôn Như Tâm tuyệt vọng.

Lúc này, Long Đào chậm rãi đi đến trước mặt Ôn Như Tâm.

"Nói cho tôi biết, tại sao Thẩm Du Nhu lại giúp cô?"

"Tôi, tôi không biết."

"Giỏi lắm, chết đến nơi rồi vẫn không chịu nói thật!"

Long Đào cười quỷ di, lấy một con dao găm ra nâng cằm Ôn Như Tâm lên.

"Nghe nói mười năm trước đây cô bị hủy dung, không biết bây giờ cô có muốn trải nghiệm lại cảm giác đó hay không."

"Tôi, tôi thật sự không biết. Tôi xin anh, thả tôi đi!"

Sắc mặt Ôn Như Tâm tái nhợt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Nghe vậy, hai mắt Long Đào ánh lên tia độc ác.

"Thật tiếc cho gương mặt xinh đẹp như vậy."

Nói xong, con dao trong tay Long Đào vung lên, trên mặt Ôn Như Tâm xuất hiện vết thương, máu tươi trào ra khắp mặt.

"A!"

Tiếng hét chói tai vang lên khắp căn phòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.