Thật ra lúc này Ôn Như Tâm đã tỉnh ngủ, chỉ là nghe thấy Cố Trung đang gọi điện thoại nên không dám lên tiếng mà thôi.
Có điều bây giờ cô lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Cố Trung, đúng như anh nói, quả nhiên nhà họ Ôn muốn đón cô về.
Nhưng nghe thấy Cố Trung yêu cầu Ôn Triều đích thân tới tới đón mình, Ôn Như Tâm liền sợ hãi.
Phải biết là ở trong lòng cô, Ôn Triều vẫn luôn vô cùng nghiêm khắc, làm chủ nhà họ Ôn, sao ông nội có thể đích thân tới đón mình về được?
Yêu cầu của Cố Trung hoàn toàn chọc giận ông nội.
“Anh điên à? Bảo ông nội đến đón em về? Có thể cho em về đã là tốt lắm rồi, mau gọi lại đi, bây giờ chúng ta sẽ về ngay.”
Ôn Như Tâm nói xong liền đứng dậy thu dọn.
“Không vội, chờ chút.”
Cố Trung vừa dứt lời, chuông điện thoại di động lại vang lên.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói bất đắc dĩ của Ôn Hải: “Các cháu đang ở đâu, ông nội sẽ đích thân tới đón các cháu.”
“Biệt thự Vân Long.”
“Biệt thự Vân Long, sao các cháu lại ở đó?”
“Chuyện này không cần ông quan tâm, nhưng mà tôi khuyên mọi người nên nhanh chân một chút, nếu không bọn tôi chuẩn bị lại ra ngoài đây.”
Cố Trung nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
“Ông nội thật sự sẽ tới sao?”
Ôn Như Tâm nhớ tới hình tượng uy nghiêm của Ôn Triều, trong mắt lộ ra chút khiếp sợ.
“Đừng sợ, ông ấy đang mời em về mà.”
Cố Trung thấy vậy thì mỉm cười an ủi.
Nửa giờ sau, một chiếc BMW 5-Series xuất hiện trước cửa biệt thự Vân Long.
“Đi, chúng ta xuống thôi.”
Trong mắt Ôn Như Tâm vẫn lộ ra sự khiếp sợ, run rẩy nắm lấy tay Cố Trung không buông.
Thấy Cố Trung và Ôn Như Tâm đi ra, Ôn Triều vô thức chửi ầm lên: “Ôn Như Tâm, tối qua...”
Nhưng ông ta chưa nói xong đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Cố Trung.
“À lên xe đi, ông nội có chuyện muốn bàn với cháu, mau lên xe đi.”
Giờ phút này Ôn Như Tâm thấy vẻ mặt hiền hòa của Ôn Triều thì lập tức ngây người.
Trong ấn tượng của cô, có bao giờ Ôn Triều cười với cô đâu?
“Như Tâm này, ông nội hỏi cháu, có phải cháu có quan hệ gì với đại tiểu thư nhà họ Thẩm không?”
Nghe vậy, Ôn Như Tâm sửng sốt, chẳng lẽ ông nội đích thân tới đón mình là vì nhà họ Thẩm sao?
“Sao Thẩm tiểu thư lại chấm dứt mọi hợp tác với chúng ta vì cháu bị trục xuất khỏi gia tộc vậy?”
Ôn Như Tâm biết được ngọn nguồn sự tình, lập tức cảm thấy tủi thân.
Cô cứ tưởng là do ông nội thương mình, hóa ra lại là vì như vậy.
Trên xe, Ôn Triều nói với cô rất nhiều chuyện, chẳng mấy chốc đã đến văn phòng làm việc của tập đoàn Cổ Dược.
Thẩm Du Nhu vừa thấy Ôn Như Tâm xuất hiện liền đứng dậy nghênh đón: “Ôn tiểu thư đến rồi, mau ngồi xuống đi, mọi người uống cà phê hay uống trà?”
“Uống trà đi.”
Cố Trung nói xong liền ngồi xuống, Ôn Như Tâm và Ôn Triều ở phía sau đều ngây người.
Người trước mặt chính là đại tiểu thư nhà họ Thẩm đấy, là người nắm quyền hiện tại của tập đoàn Cổ Dược, một câu nói tùy tiện cũng có thể quyết định sống chết nhà họ Ôn.
Thế mà bây giờ Cố Trung lại vô cùng tùy tiện, hơn nữa Thẩm Du Nhu cũng vô cùng nhiệt tình.
“Mau đi chuẩn bị đi.”
Thẩm Du Nhu nói với người bên cạnh, sau đó quay sang nhìn Ôn Như Tâm nhẹ nhàng nói: “Ôn tiểu thư, mời ngồi.”
“A được.”
Trà nhanh chóng được mang lên, Ôn Như Tâm bưng trà, hai tay vẫn run rẩy.
Cố Trung lại bắt chéo chân, cực kỳ thoải mái.
Thẩm Du Nhu đứng tại chỗ, cung kính như nhân viên phục vụ.
Ôn Như Tâm mở miệng trước: “Chủ tịch Thẩm, tôi muốn hỏi bây giờ nhà họ Ôn có thể hợp tác tiếp với tập đoàn Cổ Dược không?”
“Đương nhiên rồi, hơn nữa chúng ta còn phải sửa lại hợp đồng một chút.”
“Sau này lợi nhuận của Ôn thị kiếm được từ tập đoàn Cổ Dược phải chia mười phần trăm cho Ôn tiểu thư.”
“Hả?”
Nghe vậy, Ôn Như Tâm liền sửng sốt, phải biết là dù chỉ có mười phần trăm nhưng cũng là một khoản tiền rất lớn.
Thấy Ôn Như Tâm không hiểu gì, Thẩm Du Nhu lập tức giải thích: “Chúng tôi rất hài lòng với thành ý và năng lực của Ôn tiểu thư, cô là người phụ trách hạng mục của chúng tôi, trích ra mười phần trăm lợi nhuận cũng không tính là cao, đây là cách làm việc từ trước tới giờ của công ty chúng tôi.”
Ôn Như Tâm vẫn đang ngây ra, Cố Trung đã đứng dậy kéo Ôn Như Tâm nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì, đây đều là việc nên làm.”
Nghe thấy Cố Trung nói cám ơn, Thẩm Du Nhu bị dọa suýt chút nữa quỳ xuống.
Dặn dò đơn giản hai câu, Cố Trung liền kéo Ôn Như Tâm rời đi, sau khi rời khỏi, Ôn Như Tâm vẫn cảm thấy cực kì không chân thật.
Ôn Triều ở ngoài phòng làm việc lập tức xông tới: “Như Tâm, thế nào rồi?”
“Ông nội, yên tâm đi, tập đoàn Cổ Dược đã gia hạn hợp đồng với chúng ta, nhưng trong hợp đồng…”
“Ha ha ha, tốt quá rồi!”
Ôn Triều hét lớn, căn bản không nghe thấy câu nói tiếp theo của Ôn Như Tâm.
Ôn Triều kích động nói: “Như Tâm, cháu đúng là niềm tự hào của ông nội, cháu chính là công thần của nhà họ Ôn chúng ta.”
“Cháu chắc chắn sau này nhà họ Thẩm sẽ không hủy hợp đồng với chúng ta chứ?”
“Ông nội, cháu chắc chắn.”
“Được, vậy ông yên tâm rồi.”
Ôn Triều thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, vậy cháu cũng về công ty đi, vẫn phụ trách công việc lúc trước.”
“Vâng, ông nội.”
Sau đó, Cố Trung và Ôn Như Tâm trở về nhà họ Ôn.
Trước căn phòng đang đóng chặt cửa.
Ôn Như Tâm cầm hợp đồng trên tay, do dự một chút rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Rất nhanh, cửa phòng liền mở ra.
Người mở cửa chính là Ôn Thạch, em trai ruột của Ôn Như Tâm, nhưng cậu không làm việc ở tập đoàn Ôn thị cho nên cũng ở đây.
“Chị, chị về rồi à? Mau vào đi, bố mẹ ra ngoài rồi.”
“Em trai.”
Hai người vừa dứt lời, trong phòng liền truyền đến một giọng nói the thé.
“Cái người xấu xí này vẫn còn mặt mũi về à?”
Người phụ nữ nói chuyện là vợ của Ôn Thạch, Đường Sở.
“Ôn Thạch, anh làm gì vậy, nếu mẹ biết anh để con người xấu xí này về thì lại bị mắng đấy.”
Đúng lúc này, Phượng Xảo Lan trở về: “Cô còn về đây làm gì?”
“Mẹ.
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con gái như cô.”
Nước mắt Ôn Như Tâm đảo quanh hốc mắt, nhưng giờ phút này cô lại nén sự chua xót trong lòng, đưa hợp đồng ra.
“Mẹ, đây là hợp đồng của nhà họ Ôn và tập đoàn Cổ Dược, Thẩm tiểu thư cam kết sẽ trích 10% lợi nhuận mỗi đơn hàng cho con.”
Phượng Xảo Lan nghe thấy lời này lập tức ngây ra.
“Hợp đồng gì? 10% lợi nhuận?”
Ôn Như Tâm đưa hợp đồng ra, giải thích: “Từ nay về sau cứ là đơn đặt hàng của tập đoàn Cổ Dược, con đều có thể lấy được 10% lợi nhuận, hợp đồng này có chữ ký của ông nội và Thẩm tiểu thư.”
Phượng Xảo Lan nhận lấy hợp đồng, cẩn thận mở ra nhìn.
Sau khi xem xong, bà ta ôm hợp đồng cười phá lên.
“Ha ha ha, 10% lợi nhuận!”
“Chúng ta sắp phát tài rồi! Như Tâm, thật tốt quá!”
Nhìn cảnh này, Ôn Thạch và Đường Sở đằng sau nửa tin nửa ngờ hỏi: “Mẹ, để con xem thử.”
Phượng Xảo Lan hưng phấn đưa qua, nói: “Tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng không phải ở trong cái nhà rách nát này nữa.”