Cô Vợ Xấu Xí Của Chiến Thần

Chương 2: Chị cô chứ!



Ánh mắt của mọi người chuyển tới trên người Cố Trung, ánh mắt họ có phần nghi hoặc.

Lúc này đây, Cố Trung không thèm nhìn ai cả, anh xuyên qua mọi người, đi thẳng về phía Ôn Như Tâm.

Cố Trung ngồi xổm xuống, nhìn thấy dưới áo cưới của Ôn Như Tâm có đầy vết sẹo, anh chậm rãi nhấc màn che trên đầu Ôn Như Tâm.

"Đừng mà."

Ôn Như Tâm lập tức hoảng hồn, ánh mắt cô né tránh, dáng vẻ của cô quá kinh khủng, cho dù là bản thân cô cũng không dám nhìn thẳng, người đàn ông trước mắt mà cô không quen này sẽ bị khuôn mặt kinh khủng của cô làm cho khiếp sợ mất!

Cố Trung nhẹ nhàng nâng tấm khăn voan kia lên, nhìn thấy khuôn mặt cô với những vết sẹo giật mình, lòng anh đau thắt.

Một người kiên cường như đá giống Cố Trung, thế mà giờ đây nhìn thấy khuôn mặt đầy sẹo đó, trong lòng anh cũng vô thức run lên!

Vì cứu anh, bây giờ cô mới trở nên như vậy, hai mắt Cố Trung ướt át, anh không cách nào tưởng tượng được những năm qua Ôn Như Tâm đã phải chịu bao nhiêu oan ức và tủi nhục.

Nước mắt lăn trên mặt Cố Trung, khi đó Ôn Như Tâm mới ngước nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng hơi ấm áp.

Nhìn thấy khăn voan trên đầu Ôn Như Tâm được nhấc lên, mọi người thoáng kinh ngạc một hồi, ánh mắt kinh ngạc dần tỏ vẻ xem thường.

Ôn Uyển Nguyệt châm chọc nói: "Hừ, xấu xí đến mức này mà không thấy ngại để lộ mặt nữa sao, đúng là làm mất mặt nhà họ Ôn chúng ta!"

Đường Thiên cũng bước lên một bước, ánh mắt anh ta hung ác vô cùng.

"Thằng kia, mày là ai?"

Anh ta vừa đưa tay ra thì đã bị Tiểu Đao nắm lại.

Lúc này đây, Cố Trung cởi chiếc áo khoác âu phục ra, khoác lên vai Ôn Như Tâm, sau đó anh xoay người liếc nhìn bọn họ, ánh mắt đầy dữ tợn.

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén như kiếm của Cố Trung, không ai dám đối mắt cùng anh, rốt cuộc ánh mắt kia cũng rơi trên người Đường Thiên.

Chạm mắt Cố Trung, trong giây phút đó, anh ta cảm giác như nhìn thấy ngàn vạn thi hài, sát ý ngập trời, làm anh ta vô thức run lên.

"Mày là vị hôn phu của Như Tâm à?"

Giọng nói của Cố Trung lạnh buốt như băng, Đường Thiên đành phải mặc kệ hết, hơn nữa dù sao cũng còn nhà họ Ôn làm chỗ dựa cho mình.

"Đúng đó, mày là ai? Mà dám nói như vậy với tao?"

Ánh mắt Cố Trung lạnh buốt, giọng nói vô cùng kiên định không cho người khác cơ hội phản bác.

"Bắt đầu từ bây giờ, hôn ước giữa hai người không còn hiệu lực!"

Lời này như sấm sét giữa trời.

Tất cả mọi người đều nhất thời kinh ngạc, bao gồm cả Ôn Như Tâm đứng sau lưng Cố Trung.

Lúc này đây, Ôn Uyển Nguyệt hơi đổi sắc, cô ta đi lên trước, chửi như tát nước: "Tên kia, anh tưởng mình là ai mà dám nói thế hả?”

"Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có quan hệ gì với cô gái xấu xí này, hôn ước ngày hôm nay là do gia chủ nhà họ Ôn tự mình đặt ra, không ai có thể thay đổi được!"

Ôn Uyển Nguyệt nói xong thì quay đầu nhìn về phía Ôn Như Tâm.

"Cái con tiện nhân kia, không ngờ mày như quỷ thế này mà còn có đàn ông ra mặt cho mày đấy, hóa ra mày cũng biết quyến rũ đàn ông à!"

"Nhưng mà cho dù mày có thủ đoạn gì đi nữa thì cũng phải nghe theo sự sắp xếp của gia tộc, nếu không ông nội trách tội xuống, mày không chịu nổi đâu!"

"Sao trận hỏa hoạn năm đó không thiêu chết mày đi, để lại trên đời này làm gì khiến cho gia tộc thêm mất mặt!"

Ôn Uyển Nguyệt nói lời độc địa, trước kia cô ta ưu tú hơn mình thì thôi đi, tại sao giờ trở nên xấu xí đến như vậy rồi mà còn có người không sợ đắc tội với nhà họ Ôn để ra mặt cho cô ta nữa chứ!

"Chị cô chứ!"

Ôn Như Tâm cắn môi, nước mắt rơi như suối.

Lúc này đây, mọi người cũng xì xào bàn tán, giọng điệu trào phúng vô cùng.

"Cái cô Ôn Như Tâm này không biết điều thật đấy, gia chủ nhà họ Ôn khổ sở sắp xếp gả cô ta tới nhà họ Đường rồi, cô ta còn không biết tự nhìn lại bản thân, dám đi quyến rũ người khác nữa!"

"Mà không biết gã này có ngu không nữa, người xấu xí đến mức này mà còn để ý được, đúng là bụng đói ăn quàng!"

Sắc mặt Cố Trung thoáng âm trầm, nhưng lúc này chỉ có Tiểu Đao mới biết trông Cố Trung kinh khủng ra sao.

“Cô khiến tôi cảm thấy rất buồn nôn!"

Cố Trung vừa nói xong, một bạt tai tát ngay lên mặt Ôn Uyển Nguyệt.

Bốp!

Trong không khí vang lên tiếng bốp lanh lảnh.

Ôn Uyển Nguyệt bị bất ngờ không kịp đề phòng, cô ta cảm giác đầu óc như trống rỗng!

Mọi người cũng yên tĩnh lại hẳn, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt!

"Sao mày dám đánh tao?"

Một lát sau, Ôn Uyển Nguyệt mới phản ứng được, cô ta là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Ôn, người theo đuổi cô ta toàn là con cháu quan to ở Giang Châu này cả, vậy mà gã đàn ông trước mắt này lại dám ra tay đánh mình.

Cố Trung vẫn bình tĩnh như cũ, anh từ tốn nói: "Sau này không cho phép bất kỳ ai dám nhục mạ Như Tâm!"

Nếu là trước đó, Cố Trung mà nói ra câu nói này, chỉ sợ mọi người sẽ cười phá lên, nhưng giờ đây không ai cười được nữa, bởi vì trên mặt Ôn Uyển Nguyệt đã hiện lên một dấu bàn tay đỏ sậm.

Nói xong, Cố Trung xoay người, đi thẳng tới trước mặt Ôn Như Tâm, một chân anh quỳ xuống nghiêm túc nói.

"Như Tâm, em đồng ý gả cho anh không?"

Nhất thời, tất cả mọi người đều yên lặng!

Ôn Như Tâm cảm giác đầu óc của mình trống rỗng trong nháy mắt, cô sững sờ tại chỗ.

Mọi người thì trợn mắt ngoác mồm, Đường Thiên và Ôn Uyển Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt họ cũng đầy vẻ chấn động.

"Anh, anh mới nói gì cơ?"

"Em có đồng ý gả cho anh không?!"

Ôn Như Tâm vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với mắt chân thành của Cố Trung, cơ thể mềm mại thoáng run lên, bởi vì cô nhìn thấy được vẻ kiên định trong đôi mắt của anh!

Trong giây phút này, thậm chí Ôn Như Tâm còn quên mất mình vô cùng xấu xí, cảm giác như cô vừa rơi vào niềm hạnh phúc ngọt ngào.

Nhưng chỉ sau một khắc, hiện thực đã phá tân giấc mộng đẹp của cô.

"Ha ha ha ha, cười chết mất thôi, có người còn cầu hôn với cô gái xấu xí này nữa chứ!"

"Không biết có phải đầu óc có vấn đề hay không, người xấu xí đến vậy mà cũng thích!"

Bọn họ cười phá lên trào phúng, nhưng Cố Trung không hề bị lay chuyển, ánh mắt anh vẫn kiên định nhìn chằm chằm Ôn Như Tâm như trước.

"Cố Trung anh, đời này kiếp này, không phải em anh sẽ không cưới thêm ai nữa, em có đồng ý gả cho anh không?"

Mặc dù đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Trung, nhưng lúc này Ôn Như Tâm lại không hề nghi ngờ tình yêu của Cố Trung đối với mình, nếu gả tới nhà họ Đường phải nhận nhiều oan ức, thế thì không bằng gả cho người đàn ông trước mắt này đi.

Sau hai phút im lặng, Ôn Như Tâm ngại ngùng gật gù.

Thấy vậy, ánh mắt Cố Trung toát lên vẻ vui mừng.

Nhưng mà mọi người lại cười to hơn nữa, Ôn Uyển Nguyệt và Đường Thiên lại âm trầm cả mặt, dù thế nào đi nữa, hành vi của Cố Trung hôm nay cũng rất khinh thường nhà họ Ôn và nhà họ Đường bọn họ!

Lúc này Cố Trung mới đứng lên, anh ôm lấy Ôn Như Tâm, ánh mắt dịu dàng khôn xiết.

"Anh, anh không chê em hả?"

Cố Trung kiên định đáp: "Em yên tâm, cho dù có thế nào đi nữa, em cũng là người yêu của anh, mãi mãi không ghét bỏ."

"Hơn nữa anh có thể chữa được vết thương của em!"

Nghe thấy câu này, trong ánh mắt Ôn Như Tâm như ánh lên tia sáng.

Tuy rằng mấy năm qua cô đã nghe thấy rất nhiều lời nói dối như vậy, nhưng giờ phút này đây, người đàn ông này lại khiến cô vô thức tin tưởng.

Cố Trung ôm lấy Ôn Như Tâm rồi sải bước định đi, Ôn Uyển Nguyệt và Đường Thiên còn đang định ngăn cản nhưng mà lại bị vóc người cao lớn của Tiểu Đao dọa cho lùi bước.

"Hừ, không ngờ con tiện nhân này còn dám đào hôn đấy, lần này chắc chắn ông nội sẽ không tha cho cô ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.