Ôn Uyển Nguyệt lập tức tiến lên đỡ lấy Ôn Triều, khuyên nhủ: “Ông nội, ông đừng tức giận vì tên phế vật này.”
“Con thấy nên rút phần trăm lợi nhuận trong tay Ôn Như Tâm về, nếu không bọn họ thật sự không xem ông ra gì nữa.”
“Đúng vậy, phải cho nhà họ một bài học!”
Giờ phút này, sắc mặt đám người Phượng Xảo Lan xanh mét, ước gì nuốt sống Cố Trung vào bụng, tiền chưa đến tay đã bị tên phế vật Cố Trung này làm mất rồi.
“Như Tâm, chúng ta đi, không cần ở lại nhà họ Ôn này nữa.”
Cố Trung kéo Ôn Như Tâm muốn rời đi, nhưng giờ phút này Ôn Như Tâm lại cắn chặt môi, hai mắt rưng rưng.
Từ nhỏ cô đã làm gia tộc mất hết mặt mũi, cô đọc sách học tập kiến thức chuyên nghiệp chính là vì muốn để gia tộc công nhận mình, bây giờ khó khăn lắm mới được ông nội bổ nhiệm làm tổng giám đốc, thế mà tất cả đều bị Cố Trung phá hỏng.
Tuy rằng Cố Trung chữa khỏi cho mình, nhưng giờ phút này vì anh, cô lại bị gia tộc phỉ nhổ, hơn nữa còn liên lụy đến bố mẹ.
“Ông xã, chẳng lẽ anh không thể quỳ xuống xin lỗi vì em sao?”
Cố Trung nghe vậy thì quay đầu, nhìn thấy Ôn Như Tâm rưng rưng nước mắt, anh đau lòng vô cùng.
Nhưng là anh là chiến thần hộ quốc của Hoa Hạ, dưới một người, trên vạn người, cho dù có chết cũng không bao giờ quỳ xuống.
Nhưng lúc này thấy Ôn Như Tâm tủi thân như thế, anh rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, do dự một lát, Cố Trung chậm rãi đi ra nhìn mọi người nói: “Là anh ta xỉ nhục Như Tâm, anh ta phải xin lỗi mới đúng.”
“Nhà họ Thẩm ưu ái nhà họ Ôn hoàn toàn là vì thành ý và năng lực làm việc của Như Tâm khiến họ động lòng, cho dù tìm khắp nhà họ Ôn cũng không tìm được ai có năng lực tốt hơn Như Tâm cả.”
Nghe đến đây, mọi người nhìn nhau, cũng biết chuyện Cố Trung nói là thật.
“Ông chủ Mộ Dung tặng Như Tâm thẻ cao cấp là bởi vì cô ấy rút trúng giải đặc biệt ở Vị Nhã Hiên, mấy người Ôn Thạch đều ở đó, là chính miệng ông chủ Mộ Dung nói.”
“Tôi mong sau này mọi người đừng vu oan cho cô ấy nữa.” Nghe vậy, mọi người giật mình hiểu ra.
Cố Trung không muốn Như Tâm bị chỉ trích như vừa rồi nữa, nhưng cũng không muốn nói cho bọn họ biết thân phận thật sự của mình.
Sau khi quét mắt nhìn mọi người một vòng, Cố Trung tiếp tục nói: “Các người muốn lấy được thiếp mời tham gia đại điển kế nhiệm của Hắc Long, tôi có thể lấy giúp các người, nhưng tôi mong các người đừng làm khó Như Tâm nữa!”
Cố Trung nói xong liền kéo Như Tâm rời đi.
Nhìn hai người Cố Trung rời đi, Ôn Hải tức đến mức run người: “Tên phế vật này, ra tay đánh người còn dám to mồm!”
Ôn Triều ổn định cảm xúc xong cũng lạnh giọng nói: “Cố Trung, Như Tâm làm trái nội quy gia tộc, ra tay đánh người, phải nghiêm phạt, thu hồi năm phần trăm lợi nhuận được trích.”
Thật ra Ôn Triều đã sớm có ý muốn thu hồi phần lợi nhuận này rồi, chẳng qua chưa có cơ hội thích hợp mà thôi, nhưng sợ nhà họ Thẩm biết chuyện này, cho.
nên ông ta chỉ thu hồi một nửa.
Nghe vậy, sắc mặt mấy người Phượng Xảo Lan xanh mét, Cố Trung làm loạn lần này đã khiến mỗi năm bọn họ tổn thất hơn ngàn vạn.
Mọi người nghe thấy kết quả này, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu.
“Được rồi, đừng quên mục đích cuộc họp hôm nay, rốt cuộc làm thế nào mới có thể lấy được thiếp mời!”
“Lỗi Vân không phải là đại thiếu gia của hiệp hội võ thuật Hàng Thành sao, có thể bảo bố cháu lấy giúp nhà chúng ta một cái không?”
Nghe vậy, Ôn Uyển Nguyệt đắc ý nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Anh Lãnh, anh có thể về xin bố anh không, nhà anh cũng coi như là một thế lực không nhỏ ở Hàng Thành, nhất định sẽ không chỉ có một tấm thiếp mời!”
Nhìn ánh mắt khát vọng của mọi người, Lãnh Lỗi Vân cũng cảm thấy đầy tự hào, anh ta cố ý thẳng lưng, cố ý cao giọng nói: “Cái này cháu có thể cầu xin bố
cháu, nhưng cháu cũng không dám đảm bảo là ông ấy sẽ đồng ý.”
“Mọi người cũng biết đấy, bây giờ rất nhiều người đều muốn lấy được thiếp mời này, chỉ sợ người đến cầu xin bố cháu cũng không ít.”
Ôn Triều vừa nghe liền cảm thấy có hi vọng.
“Lỗi Vân à, cháu nhất định phải giúp Uyển Nguyệt, cái này quyết định đến tiền đồ nhà họ Ôn chúng ta đất
Nghe vậy, Lãnh Lỗi Vân gật đầu, thật ra bố anh ta cũng vì chuyện thiếp mời mà hỏi thăm khắp nơi, đến giờ vẫn chưa có, nhưng lúc này anh ta cũng không muốn mất mặt, kiêu ngạo nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, chỉ cần bố cháu có nhiều thiếp mời, cháu nhất định sẽ xin cho nhà họ Ôn một cái: