“Ông nội, Cố Trung nhờ chiến hữu bảo Thân Vệ quân của thống soái Hắc Long đưa thư mời tới, cháu tới hỏi xem họ đã đưa thư mời tới chưa?”
Nghe vậy, mọi người ngây ra một lát, sau đó cười lớn.
“Ha ha ha ha, tên phế vật này bảo là nhờ người đưa thư mời tới sao?”
“Lại còn nhờ chiến hữu nữa chứ, bốc phét vừa thôi, cậu là chiến hữu của thống soái Hắc Long à? Chẳng lẽ cậu là chiến thần Thiên Long đại nhân? Ha ha ha!”
Sắc mặt đám người Phượng Xảo Lan xanh mét, nhưng không ai dám mở miệng.
“Thân Vệ quân của Hắc Long đại nhân đúng là có đưa thư mời tới, nhưng đó là do anh Lãnh ra mặt nhờ vả, liên quan gì đến tên phế vậy Cố Trung này chứ!”
“Một tên lính quèn mà cũng dám to mồm, chỉ cậu mà cũng có thể tiếp xúc với Thân Vệ quân của Hắc Long đại nhân sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Trung trầm xuống, lập tức hiểu ra tất cả.
Tuy Lãnh Lỗi Vân không biết tại sao lại có tấm thiếp mời này, nhưng anh ta chắc chắn không liên quan gì đến tên phế vật này.
“Hừ, đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là nhà họ Lãnh tôi nhờ quan hệ lấy được thư mời, cậu lại dám đến cướp công à? Thằng nhóc nhà cậu cho rằng nhận ra được quân trang của Thân Vệ quân là có thể giả vờ được sao?”
“Nếu hôm nay không có tôi ở đây thì đúng là cậu đã thành công rồi.”
Lãnh Lỗi Vân khẳng định, mọi người nhà họ Ôn cũng mắng Cố Trung một trận.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Phượng Xảo Lan cũng nổi giận, lúc đầu bà ta cũng tin Cố Trung, không ngờ tất cả đều là nói dối.
Bà ta giơ tay đánh vào đầu Cố Trung, nói: “Thằng phế vật này, dám lừa tao tới đây xấu mặt!”
Giờ phút này, Ôn Như Tâm cũng rưng rưng nước mắt, cô cứ tưởng Cố Trung sẽ lấy lại thể diện cho mình, không ngờ cuối cùng chỉ là giả vờ.
Hơn nữa chuyện khiến cô buồn nhất chính Cố Trung lừa mình, cô không ngờ Cố Trung lại lừa mình như vậy.
“Cố Trung, em thật sự quá thất vọng về anh!” Ôn Như Tâm cố nén nước mắt không khóc, xoay người đi thẳng ra ngoài.
Thấy vậy, đám người Phượng Xảo Lan cũng đuổi theo, không tiện ở lại chỗ này.
Cố Trung lạnh lùng nhìn mọi người, cười lạnh một tiếng, nói: “Được lắm, tôi không ngờ các người lại vô sỉ như vậy, bây giờ các người đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi! Để tôi chống mắt lên xem đến lúc đó các người tham gia đại điển kế nhiệm thế nào.”
Cố Trung nói xong liền xoay người rời đi, lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Đao.
“Hủy bỏ thiếp mời của nhà họ Ôn.”
“Vâng.”
Mong muốn lúc đầu của Cố Trung chỉ là để Như Tâm vui vẻ một chút, không ngờ Lãnh Lỗi Vân lại không biết liêm sỉ như thế, cướp công lao của mình, hơn nữa còn làm mọi người hiểu lầm mình.
Cố Trung cúp điện thoại của Tiểu Đao, sau đó cũng đuổi theo.
“Như Tâm, em nghe anh giải thích đã, anh thật sự nhờ người mang thiếp mời đến mà, không ngờ lại bị người khác cướp công.”
“Thằng phế vật này, đến bây giờ còn dám khoác lác! Thấy mình vẫn chưa đủ mất mặt đúng không?”
“Cố Trung, anh không có bản lĩnh thì thôi, lại còn dám lừa dối chị tôi, mất công bọn tôi tin tưởng anh như vậy.”
Tất cả mọi người đều châm chọc khiêu khích Cố Trung, Ôn Như Tâm hít một hơi, đưa tay lau nước mắt, nhìn Cố Trung nói: “Cố Trung, em biết anh muốn tốt cho em, em cũng rất cảm ơn anh đã khôi phục dung mạo cho em.”
“Nhưng mà em ghét nhất là bị người khác lừa dối, nhất là những người gần gũi với mình nhất.”
Ôn Như Tâm nói xong liền rời đi, mọi người nhà họ Ôn bỏ lại vài câu châm chọc rồi cũng đi.
Cố Trung đứng một mình trong gió, lúc này anh cảm thấy khó chịu vô cùng, anh đã bao giờ chật vật như vậy đâu chứ.
Anh bất đắc dĩ chỉ có xoay người rời đi, đi dọc theo bờ sông hóng gió, chờ Như Tâm nguôi giận, anh sẽ giải thích cho cô hiểu.