"Tôi nghe nói Hắc Long đại nhân thích khiêm tốn, làm ra chuyện lớn như vậy, nhất định là đã mạo phạm đến Hắc Long đại nhân rồi
Nghe Lãnh Lỗi Vân giải thích, Ôn Triều cũng cảm thấy có lý.
Giờ phút này ông ta đã vô cùng hối hận, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, ông ta đã khiêm tốn một chút.
Lúc này, Cố Trung, Ôn Như Tâm và Phượng Xảo Lan đang ngồi trên xe việt dã quân sự của Cố Trung đã quan sát tất cả chuyện này.
Ôn Như Tâm ngồi ở ghế phụ quay đầu lại liền nhìn thấy bộ dạng của Cố Trung, vội vàng hỏi: "Đây, Cố Trung, đây là bất ngờ anh chuẩn bị cho em sao? Anh đã biết chuyện này từ lâu rồi sao?"
Cố Trung cười nói: 'Đúng vậy, ngày hôm qua anh không có lừa em, thư mời này thật sự là do anh nhờ quan hệ tìm người gửi đến, nhưng không ngờ lại bị Lãnh Lỗi Vân cướp mất công lao, anh liền bảo bọn họ huỷ thư mời này đi rồi.”
Phượng Xảo Lan hiếm có khen ngợi Cố Trung: "Làm tốt lắm!"
Ôn Như Tâm lúc này nhìn thấy ông nội cô khuy xuống, mặc dù cảm thấy nhẹ nhõm một chút nhưng vẫn bất lực.
"Như Tâm, em có muốn đi vào không?”
"Hả? Muốn chứ, nhưng chẳng phải thư mời bị huỷ rồi sao?”
Cố Trung cười nói: "Đúng vậy, ngày hôm qua anh không có lừa em, thư mời này thật sự là do anh nhờ quan hệ tìm người gửi đến, nhưng không ngờ lại bị Lãnh Lỗi Vân cướp mất công lao, anh liền bảo bọn họ huỷ thư mời này ởi rồi.”
Phượng Xảo Lan hiếm có khen ngợi Cố Trung: "Làm tốt lắm!".
||||| Truyện đề cử:
Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Ôn Như Tâm lúc này nhìn thấy ông nội cô khuy xuống, mặc dù cảm thấy nhẹ nhõm một chút nhưng vẫn bất lực.
"Như Tâm, em có muốn đi vào không?”
"Hả? Muốn chứ, nhưng chẳng phải thư mời bị huỷ rồi sao?"
Cố Trung khẽ mỉm cười, chỉ vào phía trong tay lái nói: "Em có biết đây là loại xe gì không? Đây là xe của một nhân vật lớn trong quân đội. Bạn anh tình cờ là tài xế của ông ta, chỉ cần anh lái chiếc xe này, đám cảnh vệ đó sẽ không cản anh lại!"
Ôn Như Tâm nghi ngờ hỏi: “Có thật không?”
"Con rể, đi nhanh lên, cho bọn họ xem chúng ta làm sao vào được!"
Phượng Xảo Lan ở phía sau hoàn toàn tin tưởng Cố Trung, bà đã gả vào Ôn gia mấy chục năm, luôn bị đối xử bất công, hôm nay bà muốn lên mặt một lần.
"Vâng." Cố Trung khẽ mỉm cười, đạp chân ga.
Mọi người lập tức rời mắt khỏi Ôn Triều, nhìn thấy một chiếc xe việt dã không rõ danh tính đang chạy ra từ phía sau đoàn xe của Ôn gia.
Mọi người đều ngây ra. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hôm nay nhiều nhân vật lớn như vậy đều ngoan ngoấn xuống xe xếp hàng, nhưng Ôn gia lại muốn lái xe vào?
Ôn gia đang làm gì vậy?
Lúc này Ôn Triều đang bực tức không tìm được bao cát trút giận, nhìn thấy Cố Trung đang lái xe đến, liền đi thẳng đến trước xe, tức giận giơ gậy lên chửi mắng Gố Trung: "Đồ vô dụng, không phải bảo mày không được đi theo sao? Còn không lái xe đi, ở đây làm mất mặt tao!”
Tuy nhiên, Cố Trung phớt lờ ông ta, trực tiếp bấm còi.
Bíp bíp bíp!
Ôn Triều tức giận, nhưng Phượng Xảo Lan lại thò đầu ra ngoài cửa sổ, giả vờ quan tâm hỏi: "Bố, bố bị sao vậy? Người đầy bụi rồi, cố có muốn lên xe đi vào cùng chúng con không?”
Ôn Triều nhìn thấy cảnh này, cũng tiến lên, tức giận mắng Cố Trung: "Đồ vô dụng, cút khỏi đây, đây không phải là Ôn gia, mày không được làm bậy!"
Nhưng vào lúc này, Cố Trung đã kéo cửa xe lên, không hề nhìn ra ngoài xe, mà là lại bấm còi.
Bíp bíp bíp!