Thẩm Du Nhu, người cầm quyền của tập đoàn Cổ Dược, là người có tiếng nói nhất định trên đất Hàng Thành này.
Nghe cô ta nói vậy, Long Đào sững sờ.
Nhưng chỉ khựng lại mấy giây, trong mắt anh ta hiện lên sự ác độc.
"Cô Thẩm, tuy thế lực của nhà họ Thẩm rất mạnh, nhưng muốn chèn ép nhà họ Long chúng tôi cũng cần phải có lý do chứ. Dù sao bây giờ tài sản của nhà họ Long chúng tôi có rất nhiều thứ liên quan đến nhà họ Cố."
Nghe vậy, trong mắt Thẩm Du Nhu lóe lên ý lạnh.
"Anh đang uy hiếp tôi à?"
Thẩm Du Nhu nói với người bên cạnh: "Tốt lắm, trong vòng nửa giờ, tôi muốn nhà họ Long phá sản!"
Long Đào bày vẻ mặt khinh thường, nhà họ Thẩm tuy mạnh, nhưng muốn nhà họ Long phá sản trong nửa tiếng có khác gì đang mơ không.
Thế nhưng Thẩm Du Nhu vừa ra lệnh, chỉ vài phút sau, điện thoại Long Đào đã đổ chuông.
"Thằng phế vật này, mày đắc tội với ai mà tập đoàn Cổ Dược lại hủy hết giao dịch với nhà họ Long chúng ta thế."
Điện thoại Long Đào còn chưa cúp, đàn em bên cạnh anh ta đã nôn nóng: "Thiếu gia, hỏng rồi, dây chuyền sản xuất của chúng ta bị tuồn ra là có vấn đề về chất lượng, lên bản tin rồi."
"Thôi xong rồi, bên ngân hàng gọi điện thúc trả nợ, trong ba ngày không trả được thì siết bất động sản và công ty!"
Long Đào nằm liệt xuống đất, chỉ ngắn ngủi mười phút.
Nhà họ Long đã sập, chuyện này sao có thể chứ?
Nhìn Thẩm Du Nhu trước mắt, Long Đào chợt hiểu ra bản thân ngây thơ đến nhường nào.
Cố Trung nói không sai, nhà họ Long chỉ là con chó theo đuôi nhà họ Cố mà thôi, siêu cấp thế gia như nhà họ Thẩm muốn ra tay hủy diệt chỉ đơn giản như vẫy cái tay.
Nếu anh ta biết hành vi của bản thân hôm nay sẽ hủy diệt tương lai gia tộc, dù Ôn Như Tâm có đẹp như tiên, anh ta cũng không dám mơ mộng, vì cái giá này anh ta trả không nổi.
Anh ta biết Thẩm Du Nhu không hề nói đùa, vì chưa cần tới 30 phút, bây giờ nhà họ Long đã nợ ngập đầu.
Long Đào ướt sũng mồ hôi, quỳ rạp xuống đất!
"Cô Thẩm, tôi sai rồi! Đều do tôi không biết tốt xấu, mạo phạm uy danh nhà họ Thẩm. Tôi không dám trêu chọc cô Cố nữa, mong cô giơ cao đánh khẽ, tha cho nhà họ Long chúng tôi!"
Cảnh này khiến người nhà họ Ôn choáng váng.
Chỉ mới mười phút, thái độ của Long Đào đã thay đổi chóng mặt.
Tất cả đều vì Thẩm Du Nhu trước mắt, chỉ một cuộc điện thoại đã khiến nhà họ Long phá sản.
Nhà họ Long ở Hàng Thành có thể coi như thế lực hạng hai, phía sau còn có con quái vật khổng lồ là nhà họ Cố, không ngờ lại phá sản chỉ trong nháy mắt, có thể thấy thủ đoạn của nhà họ Thẩm cao thâm đến nhường nào.
Giờ đến thằng ngu cũng biết, nhà họ Long đi rồi.
Chính bản thân Ôn Triều cũng biết, đây là thời điểm tốt để nhà họ Ôn trỗi dậy!
"Người đâu, đuổi tên này ra, đừng làm bẩn mắt cô Thẩm!"
Thái độ của Ôn Triều thay đổi rất nhanh, mười phút trước còn cung kính với Long Đào, giờ chỉ hận không thể đá hắn ra như con chó rách.
Đám bảo vệ ban nãy định đối phó với Cố Trung, giờ lại bước lên kéo Long Đào đi.
"Cô Thẩm, tôi xin cô, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội!"
Nét mặt Thẩm Du Nhu không hề thay đổi, bước tới trước mặt Ôn Như Tâm, thản nhiên nói: "Như Tâm, đây là số điện thoại riêng của tôi, sau này bất kẻ là việc công hay việc tư, cô cứ liên hệ yêu cầu hỗ trợ thoải mái."
"Chuyện hợp tác cô cứ nhìn rồi làm, cần gì thì bàn bạc với Linh Nhi, ban nãy hai người gặp nhau rồi."
"Dạ, được ạ!"
Đến lúc này Ôn Như Tâm vẫn chưa hiểu ra làm sao.
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây."
Thẩm Du Nhu nói xong lập tức rời đi.
"Cô Thẩm lên đường thong thả, để tôi tiễn cô."
Ôn Triều lập tức đứng dậy, vui vẻ đưa tiễn. Ôn Như Tâm và Cố Trung đứng im tại chỗ.
Một lúc sau, đám bọn họ quay lại. Ôn Triều đi đến chỗ Ôn Như Tâm, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống: "Như Tâm, mau ngồi đi cháu!"
"Uyển Nguyệt, còn đứng đấy làm gì, mau pha trà cho em!"
"Ơ không cần đâu ạ, cháu đứng là được rồi."
"Mau ngồi xuống đi, sao để cháu đứng mãi được?"
Tuy không biết vì sao, nhưng Ôn Như Tâm được Thẩm Du Nhu để mắt là chuyện vô cùng tốt, sau này nhà họ Ôn muốn trỗi dậy không hề khó nữa!
"Như Tâm, bây giờ cháu chính là công thần của nhà họ Ôn chúng ta. Cháu nhất định phải giữ quan hệ với cô Thẩm đấy nhé."
"Từ nay về sau, vị trí tổng giám đốc tập đoàn Ôn Thị chúng ta sẽ do cháu nắm giữ!"
Nghe vậy, trong mắt Ôn Như Tâm ánh lên niềm vui.
"Có thật không ông? Để cháu làm tổng giám đốc ư?"
"Tất nhiên, chỉ cần cháu giữ tập đoàn Cổ Dược hợp tác lâu dài với chúng ta, bảo ông nhường chức chủ tịch cũng dược."
"Vậy thì tốt quá, còn Cố Trung thì sao ạ?"
Ôn Triều do dự vài giây, nhìn Cố Trung rồi nói: "Nếu hai đứa đã hoàn thành khảo nghiệm của ông, vậy ông cũng không làm khó nữa."
Nghe vậy, Ôn Như Tâm hớn hở kéo tay Cố Trung.
"Chồng ơi, tốt quá rồi, ông nội thừa nhận thân phận của anh rồi!"
Cố Trung cười khẽ, tuy anh biết Ôn Triều thay đổi thái độ hoàn toàn bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Du Nhu, nhưng chỉ cần Ôn Như Tâm vui, chuyện khác anh cũng không quan tâm lắm.
Ngày hôm nay, đối với toàn bộ Hàng Thành mà nói cũng là một ngày quan trọng, nhà họ Long vang danh khắp nơi từ nhà giàu biến thành kẻ nợ ngập đầu.
Chỉ ngắn ngủi nửa ngày, nhà họ Long đã hoàn toàn phá sản!
Trong đại sảnh nhà họ Long, Long Đào quỳ trên đất.
"Bố, con xin lỗi, tất cả đều tại con đắc tội với Thẩm Du Nhu."
Long Đào kể hết mọi chuyện xong, Long Sâm vỗ mạnh xuống bàn.
"Nhà họ Thẩm khinh người quá đáng!"
"Chỉ phát sinh chút mâu thuẫn với nhà họ Ôn mà bọn chúng ép nhà họ Long chúng ta vào chỗ chết, Thẩm Du Nhu tưởng cái đất Hàng Thành này do nhà họ Thẩm quyết chắc?"
"Tao cam đoan, nhà họ Thẩm sẽ phải trả giá đắt. Nhà họ Ôn bé nhỏ cũng dám đối đầu với chúng ta ư, tao sẽ khiến chúng nó chết rất khó coi!"
"Bố, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Long Sâm hít một hơi thật sâu, lên tiếng: "Việc cấp bách bây giờ là bù đắp tổn thất, giờ bố sẽ đi tìm nhà họ Cố thương lượng đối sách."
"Bố không tin nhà họ Thẩm đã dẫm lên đầu chúng ta như thế rồi mà nhà họ Cố vẫn nhắm mắt làm ngơ!"