“Không phải sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi hỏi lại.
“Cho nên tôi ở cùng với ai, cô cũng không thèm quan tâm?” Mục Chính Hi nhướng mày hỏi lại, khuôn mặt khôi ngô đó mơ hồ đã có nét tức giận.
Hạ Tịch Nghiên cảm thấy Mục Chính Hi hỏi câu này cứ hơi sai sai, nhưng mà cô vẫn gật đầu: “Đúng là như vậy!”
Mục Chính Hi: “...”
Anh nhìn cô, có chút dao động muốn bóp chết cô.
“Đúng rồi, tổng giám đốc Mục, nếu như nửa đêm rồi...thì cầu xin anh đừng gọi điện cho tôi nữa!” Hạ Tịch Nghiên đột nhiên lên tiếng.
“Tại sao?”
“Tôi không muốn bị người khác hiểu nhầm, vốn dĩ hình tượng của anh trong lòng tôi cũng chả ra làm sao, tôi không muốn nó lại tuột dốc không phanh nữa đâu...” Hạ Tịch Nghiên chậm rãi nói.
Mục Chính Hi: “...”
Những lời này, cũng chỉ có cô dám nói như vậy, đổi thành người khác, chỉ có những lời xu nịnh, làm gì dám nói mấy lời đắc tội Mục Chính Hi. Mục Chính Hi đang sắp phát cáu, nhưng những gì cô nói làm anh hơi ngẩn ra. Anh nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Thật ra, tối hôm qua...”
Đúng lúc này có một người từ cửa đi vào, nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Tịch Nghiên vô thức đẩy Mục Chính Hi ra, cùng lúc, người đó cũng đi vào, Mục Chính Hi và Hạ Tịch Nghiên giữ khoảng cách một mét, sau khi nhân viên bước vào, nhìn thấy Mục Chính Hi ở trong thì hơi ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Mục!”
Mục Chính Hi hiểu ý của Hạ Tịch Nghiên, anh đứng đó, sắc mặt không vui, nhưng vẫn lạnh lùng nói một tiếng: “Ừ!”
Lúc này, sau khi Hạ Tịch Nghiên pha xong cà phê liền quay đầu lại nhìn Mục Chính Hi: “Tổng giám đốc Mục, anh yên tâm, chuyện công việc tôi sẽ biết chừng mực!”
“Nếu như không có chuyện gì khác, vậy tôi đi làm việc trước đây!” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười, bưng ly cà phê lên rồi lướt qua trước mặt anh, những hành động của cô là muốn nói cho người khác, Mục Chính Hi xuất hiện ở đây là vì cảnh cáo cô chuyện công việc.
Thấy Hạ Tịch Nghiên đi rồi, Mục Chính Hi đứng đó, sắc mặt khó coi không nói gì, nhưng mà vẫn không có chỗ để phát tiết ra.
Vì Mục Chính Hi cũng ở đây nên một người nhân viên đứng ở cửa không hề dám nhúc nhích, cũng không biết có nên đi vào rót ly nước không, chỉ có thế đứng ngoài cửa.
Lúc này, Mục Chính Hi quay người lại, thấy người nhân viên đứng ở cửa, đang cười ngượng ngùng nhìn anh, Mục Chính Hi chẳng nói gì, mặt đen như đít nồi đi ra ngoài. Sau khi anh đi, người nhân viên kia mới dám vào...
Hạ Tịch Nghiên bưng cà phê đến chỗ của mình, không thể không thừa nhận, mấy câu nói lúc nãy làm lòng cô thấy thoải mái, đặc biệt là lúc thấy Mục Chính Hi đen mặt, tâm trạng cô rất vui vẻ.
Cô ngồi đó, uống cà phê thơm phức, không biết Mục Chính Hi ở trong phòng làm việc đang nén giận.
Thế là một buổi chiều cứ như vậy trôi qua, lúc sắp tan ca, Hạ Tịch Nghiên nhận được điện thoại, không ai khác, là LEO.
“Alo!”
“Tịch Nghiên, đang làm gì vậy?”
“Không có việc gì cả, chỉ đang sắp xếp đồ đạc thôi, chuẩn bị tan làm!”
“Tan làm xong không có hẹn chứ?”
“Không có, sao vậy?” Hạ Tịch Nghiên cười hỏi.
“Nếu như không có thì anh định trước thời gian của em rồi nhé! Trong điện thoại, LEO dịu dàng nói.
Nghe anh nói, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Cho dù anh không gọi điện cho em, em cũng sẽ gọi cho anh!”