Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên

Chương 182: Nguy hiểm rình rập 6



“Vậy thì cô từ chức đi.” Lăng Tiêu Tường nói.

“Từ chức à?” Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Xem ra là cô có chỗ không biết rồi, trước đó lúc tôi vừa mới vào công ty, muốn từ chức nhưng mà lại không thành công, bây giờ tôi và tổng giám đốc Mục còn có thỏa thuận, càng không thể từ chức được.”

“Thỏa thuận?” Nghe thấy cái này, Lăng Tiêu Tường nhíu mày.

“Thỏa thuận gì vậy?”

“Cái này ấy à, cô đi hỏi Mục Chính Hi là được rồi.” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên đứng dậy nhìn cô ta: “Cô Lăng, nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi về trước đây, tôi còn phải làm việc nữa.”

“Hạ Tịch Nghiên, cô nói chuyện cho rõ ràng đi.” Lăng Tiêu Tường mở miệng nói.

Nói đến đây, Hạ Tịch Nghiên quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu Tường: “Cô Lăng, còn có một câu tôi muốn tặng cho cô, nếu như người đàn ông yêu cô thì sẽ không để cho cô có cảm giác không an toàn như vậy đâu. Nếu như một người đàn ông không yêu cô, cho dù cô có làm bao nhiêu chuyện đi nữa, có đuổi đi bao nhiêu người phụ nữ ở bên cạnh của anh ta, vậy thì vẫn sẽ có vô số người phụ nữ khác xuất hiện.” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên cười cười liền đi khỏi.

Lăng Tiêu Tường ngồi ở đó, nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, sắc mặt quả thật không tốt.

Ý của cô chính là Mục Chính Hi không yêu cô ta?

Là như thế này có đúng không?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lăng Tiêu Tường càng khó coi hơn.

Hạ Tịch Nghiên!

Nếu như không phải là sự xuất hiện của cô, vậy thì mọi thứ của cô ta và Mục Chính Hi đều tốt hết, đều là bởi vì sự xuất hiện của cô, cho nên mới thay đổi hết tất cả.

Nghĩ đến đây, cô ta ngồi ở đó, sắc mặt quả thật không tốt.

Nhìn ánh mắt của những người xung quanh nhìn qua, cô ta cầm lấy cái kính râm ở trên bàn đeo lên.

Đã như vậy, thế thì cô ta cũng không cần khách khí nữa.

Lúc này, cô ta đứng dậy đi ra ngoài, cầm điện thoại lên gọi qua một số điện thoại.

“Alo, là Hà tổng đúng không?”

“Là tôi đây, Lăng Tiêu Tường, tôi có chút chuyện muốn nói với anh, không biết là anh có thời gian không...”

“Được, tôi sẽ đến đó đúng giờ.” Nói xong, Lăng Tiêu Tường cúp điện thoại, đi đến phía trước xe, bước lên xe rồi sau đó lái đi.

Mà bên phía của Hạ Tịch Nghiên.

Sau khi nói chuyện với Lăng Tiêu Tường xong, tâm trạng của cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Thật ra thì cô còn ngóng trông Lăng Tiêu Tường đi tìm cô để cho cô nói rõ ràng hết tất cả ra.

Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của cô cũng không tệ.

Sau khi trở về làm việc, tâm trạng đã thay đổi khác đi rồi.

Buổi chiều, Hạ Tịch Nghiên tan ca như thường lệ, về nhà nấu cơm, ăn cơm, vẫn giống như thường ngày.

Mãi cho đến lúc chín giờ tối, Hạ Tịch Nghiên đang chuẩn bị đi ngủ, lúc này điện thoại di động của cô vang lên.

Lúc nhìn thấy là của Mục Chính Hi gọi tới, Hạ Tịch Nghiên hơi do dự không muốn nhận, nhưng mà nhớ đến lời cảnh cáo của Mục Chính Hi, cuối cùng cô vẫn ấn nút trả lời.

“Alo...”

“Đang ở đâu?”

“Đương nhiên ở nhà rồi.”

“Đến đón tôi.” Mục Chính Hi nói.

“Hả?”

“Đến Miss đón tôi.” Mục Chính Hi nói lần nữa.

Miss.

Đương nhiên Hạ Tịch Nghiên biết nơi đó là ở đâu, là quán bar xa hoa nhất, xa xỉ nhất ở thành phố A.

“Đã muộn lắm rồi, tôi muốn đi ngủ.” Hạ Tịch Nghiên nói, cô cũng chẳng muốn đi.

“Hạ Tịch Nghiên!” Ở đầu dây bên kia điện thoại, Mục Chính Hi gằn từng chữ tên của cô.

“Cái gì vậy?”

“Tôi chờ cô ở đây, nếu như cô không đến, vậy thì chờ một lát nữa tôi sẽ đi tìm cô.” Nói xong, không đợi cô trả lời lại, Mục Chính Hi trực tiếp cúp điện thoại.

Hạ Tịch Nghiên nhíu mày nhìn điện thoại di động, có chút ngây ngốc.

Nhớ đến những lời ban ngày nói với Lăng Tiêu Tường, cô suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định.

Tìm số điện thoại của Lăng Tiêu Tường, gửi cho cô ta một tin nhắn.

Sau khi gửi xong thì tâm trạng của cô đã khá hơn rất nhiều, nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.