“Tôi kêu anh buông tay ra!” Mục Chính Hi nhìn anh, nói rõ từng chữ, có vẻ là anh rất tức giận.
“Người nên buông tay là anh đó!” Tống Kỳ cũng không chịu yếu thế mà nhìn Mục Chính Hi.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cảm thấy cảnh phim truyền hình này lại xuất hiện ở trên người của cô nữa.
Cũng không có cảm giác vui thích khi được hai người tranh giành, mà là... rất khó chịu.
Cô không muốn hưởng thụ loại cảm giác này chút nào!
“Tống Kỳ, anh có biết cô ấy là ai không?” Lúc này, Mục Chính Hi nhìn Tống Kỳ, mở miệng hỏi.
Tống Kỳ sửng sờ, biết trong lời nói của Mục Chính Hi có hàm ý, nhưng mà anh lập tức mở miệng nói: “Tôi chẳng cần biết cô ấy là ai cả, tôi chỉ biết cô ấy là Hạ Tịch Nghiên.”
“Cô ấy là vợ của tôi!” Mục Chính Hi nói.
Vợ?
Hạ Tịch Nghiên giật mình, lập tức mở miệng bổ sung: “Mục Chính Hi, chúng ta đã ly hôn rồi.”
Hạ Tịch Nghiên cứng rắn nói xong, ánh mắt của Mục Chính Hi lập tức hiện lên vẻ chết chóc.
Hạ Tịch Nghiên không biết là tại sao Mục Chính Hi lại muốn nói cái này với Tống Kỳ, cô nhíu mày lại.
Lúc này, Tống Kỳ đang đứng ở đó, đầu tiên là nhìn Hạ Tịch Nghiên một chút, sau đó lại nhìn Mục Chính Hi một chút, lập tức nở nụ cười: “Vậy thì sao chứ? Tịch Nghiên cũng đã nói rồi, hai người đã ly hôn.”
Ly hôn...
Hai chữ này không ngừng kích thích Mục Chính Hi.
“Ly hôn thì sao chứ, cô ấy vẫn là vợ trước của tôi, là người phụ nữ của tôi!” Giờ phút này, Mục Chính Hi đã sắp mất lý trí rồi.
Mà anh vừa nói xong thì Lăng Tiêu Tường liền bước vào từ cửa, đúng lúc nghe thấy câu nói đó của Mục Chính Hi.
Vợ cũ?
Hạ Tịch Nghiên là vợ cũ của Mục Chính Hi
Cô ta đơ người đứng ở đó không biết nên làm như thế nào mới tốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ của bọn họ.
Nghe thấy cái này, Tống Kỳ nhếch miệng: “Tổng giám đốc Mục, xin hỏi là anh có hiểu rõ được hai chữ ly hôn không vậy? Vợ cũ là như thế nào? Các người đã ly hôn rồi, hiện tại hai người đều là người độc thân, đã không có bất cứ quan hệ nào rồi.” Tống Kỳ nhìn Mục Chính Hi rồi nói.
Nghe thấy lời nói của Tống Kỳ, sắc mặt của Mục Chính Hi rất khó coi.
“Cho dù đã ly hôn thì cô ấy cũng là người phụ nữ của tôi!” Mục Chính Hi nói tiếp.
Hạ Tịch Nghiên ngẩn người, Tống Kỳ cũng nhìn Mục Chính Hi, nhưng mà lại không có ý tứ buông tay ra.
“Buông tay ra!”
“Tổng giám đốc Mục, cô ấy đã không thuộc về anh nữa rồi.” Tống Kỳ nhìn Mục Chính Hi rồi nói, trông có vẻ rất bình tĩnh, rất tỉnh táo.
“Im miệng!” Lúc này, Mục Chính Hi bỗng nhiên la một tiếng.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở giữa hai người bọn họ, cũng không dễ chịu gì, lông mày nhăn lại: “Hai người đều buông tay ra đi!”
Lúc này, Tống Kỳ và Mục Chính Hi đều nhìn về phía Hạ Tịch Nghiên.
“Tôi là con người chứ không phải là hàng hóa!” Hạ Tịch Nghiên không vui mà nói.
Nhìn hai người bọn họ không động đậy, Hạ Tịch Nghiên hất bọn họ ra.
Mục Chính Hi nhìn cô, Hạ Tịch Nghiên xoa xoa cổ tay bị đau do hai người bọn họ nắm lấy.
Một giây sau, Mục Chính Hi không để ý nhiều như vậy, nắm lấy cánh tay của cô một lần nữa rồi lôi kéo cô đi ra ngoài.
Hạ Tịch Nghiên: “...”
Cô nên nghĩ được, cho đến bây giờ Mục Chính Hi đều không phải là người làm việc theo lẽ thường.