Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt tại đây dều giật mình.
Loại Đan Sình Cân Tục Cốt này có giá trị liên thành, lại thêm được cục Chiến tranh coi trọng, bất kỳ một gia đình nào có được phương pháp điều chế này ốêu có thể trở thành một ông trùm trong lĩnh vực y dược, có được nguồn tiền tài vô hạn.
Nhưng Giang Vũ lại muốn trao tặng miễn phí cho cục Chiến tranh, đúng là điên rồ.
“Anh, anh nói cái gì?”
Văn Mậu Sơn cũng cảm thấy không tin vào tai mình, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Giang Vũ.
“Tôi bằng lòng miễn phí trao tặng phương pháp điều chế Đan Sinh Cân Tục Cốt cho cục Chiến tranh Giang Đông”.
Giang Vũ dùng giọng nói đầy khí phách, giải thích: “Không có các chiến sĩ bảo vệ đất nước, tắm máu sa trường, thì đã không có một xã hội thái bình thịnh thế của chúng ta bây giờ”.
“Giang Vũ tôi mặc dù là một người dân bình thường, nhưng cũng có một trái tim yêu nước”.
“Tôi không thề lên chiến trường giết địch, vậy thì chỉ đành đóng góp chút sức mọn trong phạm vi khả năng của mình”.
‘Vì để các chiến sĩ có được sự đảm bảo cao nhất về tính mạng, tôi bằng lòng miên phí trao tặng phương pháp điều chế thuốc cho cục Chiến tranh Giang Đông, hy vọng có thể giảm thiếu tối đa mức độ thương vong của các chiến sf.
Nghe thấy những lời nói này của Giang Vũ, Văn Mậu Sơn và những người khác đều cảm thấy giật mình và xúc động.
Ai cũng không ngờ được một nhân vật nhỏ nhoi như Gỉang Vũ lại có được tấm lòng suy
nghĩ vì nhân dân, yêu nước vô điều kiện như thế, thực là đáng quý.
“Nói hay lắm!”
Đúng vào lúc tất cả mọi người đều bị chấn động vì những lời nói của Giang Vũ, Viên Chấn Hoa liền xúc động đến nỗi vỗ tay bôm bốp.
Liền ngay sau đó, là tiếng vỗ tay vang lên như sấm của tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Láng Phi Dương lúc này sắc mặt đã xanh mét là không có động tác gì.
“Tổng giám đốc Văn, phương pháp điều chế tôi giao lại cho ông!”
Giang Vũ bước xuống khỏi sân khấu, đi đến trước mặt Văn Mậu Sơn, đưa phương pháp điều chế Đan Sinh Cân Tục Cốt giao đến tận tay ông ta: “Tôi tin là nội bộ của cục Chiến tranh Giang Đông sẽ có người có năng lực phụ trách điều chỉnh phương pháp điều chế này phù hợp để sản xuất hàng loạt”.
“Anh chắc chắn là sẽ miễn phí trao tặng phương pháp điều chế quý giá này cho cục Chiến tranh chứ?”
Văn Mậu Sơn nhận lấy đơn thuốc, liếc mắt nhìn Láng Phi Dương một cái: “Có thứ này, anh có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì với tôi, tôi sẽ
dốc hết sức để thực hiện nó!”.
Nghe thấy lời này cơ thể Lăng Phì Dương thoáng cứng lại, ông ta biết Văn Mậu Sơn đã nghiêng về phía Giang Vũ.
Nếu như lúc này Giang Vũ đưa ra điều kiện bảo Văn Mậu Sơn giúp đỡ đối phó với nhà họ Lăng, vậy thì Văn Mậu Sơn chắc chắn sẽ đồng ý, thế thì nhà họ Lăng sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Với quyền thế của Văn Mậu Sơn và thực lực của cục Chiến tranh Giang Đông, có thể khiến cho nhà họ Lăng phá sản chỉ trong phút mốt.
“Đa tạ ý tốt của tổng giám đốc Văn, chuyện của tôi tôi tự có thể gỉảỉ quyết”.
Mặc dù hiểu được ý của Văn Mậu Sơn, nhưng Giang Vũ vẫn từ chối một cách uyển chuyển, chỉ mỉm cười nói: “Đây là một phần tấm lòng của tôi đối với các chiến sĩ của cục Chiến tranh, không muốn để những ý đồ khác lẫn vào trong đó, mong tổng giám đốc Văn hiểu cho”.
“Được được được!”
Văn Mậu Sơn không hề che giấu sự tán thưởng của mình đối với Giang Vũ: “Không hổ là người đàn ông mà cô Kỷ coi trọng, một người có tấm lòng rộng lượng như vậy ắt sẽ làm nên
việc lớn!J
Những người khác cũng đều bắt đầu bội phục người có tấm lòng vì dân vì nước, không hề vụ lợi như Giang Vũ, so với anh thì Lăng Phi Dương mặc dù là gia chủ của nhà họ Lăng, nhưng lại kém cỏi vô cùng.
Lăng Phi Dương lười quan tâm đ ến suy nghĩ của những người khác, trong lòng thầm mắng Giang Vũ là một kẻ ngu dốt ngông cuồng, vì một chút hư danh mà lại từ bỏ một món nợ tình cảm vớỉ Văn Mậu Sơn và cục Chiến tranh, đúng là não tàn.
“Nếu đã như vậy, tôi cũng không khách sáo nữa, phương pháp điều chế này tôi xỉn nhận!”
Văn Mậu Sơn cẩn thận cất tờ phương pháp điều chế thuốc vào trong túi áo, ngay sau đó xoay người nhìn về phía Láng Phi Dương: “Tổng giám đốc Lăng, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, cục Chiến tranh Giang Đông hủy bỏ tư cách độc quyền cung cấp thuốc Hoạt Huyết Tán, đồng thời ngừng hợp tác với nhà họ Lăng”.
“Tổng giám đốc Văn, ông có ý gì?”
Vừa rồi Lăng Phi Dương còn đang mừng thầm thì lúc này bỗng giật mình bàng hoàng: “Chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, ông không thể vì thằng nhóc này mà…”.
“Tôi có quyết định như vậy, không phải là vì bất kỳ người nào”.
Gương mặt của Văn Mậu Sơn chẳng có biểu cảm gì ngắt ngang lời của Lăng Phỉ Dương, nghiêm túc nói: “Hiệu quả của Hoạt Huyết Tán kém xa so với Đan Sinh Cân Tục Cốt, bây giờ cục Chiến tranh đã có thể tự sản xuất được Đan Sinh Căn Hoạt cốt rồi, thì không còn cần phải tốn một khoản tiền khổng lồ mỗi năm để mua Hoạt Huyết Tán của nhà họ Lăng nữa”.
Lời vừa dứt, Văn Mậu Sơn nhìn về phía Giang Vũ gật đầu, sau đó dẫn theo Viên Chấn Hoa rời khỏi Túy Tiên Lâu.
Cái gọi là cho đi một quả đào nhận về một quả mận.
Giang Vũ mặc dù không vụ lợi mà miễn phí trao tặng đơn thuốc cho cục Chiến tranh, vậy Văn Mậu Sơn cũng sẽ không đến mức chẳng tỏ chút thái độ gì.
Mặc dù Giang Vũ không hề đưa ra bất kỳ điều kiện gì, nhưng Văn Mậu Sơn vẫn hủy bỏ việc hợp tác với nhà họ Lăng trong một phạm vỉ hợp tình hợp lý, để tỏ lòng cảm ơn đến Giang Vũ.