Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi

Chương 14: Lệnh Cửu Huyền Thiên Long



Tầng hai thiên cung Vân Đỉnh, trên chiếc giường lớn sang trọng ở phòng ngủ chính.

Khi Kỷ Tuyết Tình đang say giấc trên giường, chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên đổ chuông.

Hai lần bị đánh thức, cô kiềm chế cảm xúc bực bội, mơ. màng mò điện thoại, lạnh lùng bảo: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi sẽ làm thịt cô đấy!”

“Cô chủ, Giang Vũ có chuyện rồi...”

Nghe được lời báo cáo trong điện thoại, Kỷ Tuyết Tình ngồi bật ngay tức khắc tỉnh ngủ, lạnh lùng ra lện! ău Giang Vũ xảy ra chuyện gì, cả đám các cô đều phải chôn cùng anh ta!”

Sau khi cúp máy, Kỷ Tuyết Tình lấy khẩu súng lục màu bạc trong ngăn kéo tủ đầu giường, nhanh chân chạy ra ngoài.

Cổng biệt thự, đối mặt với bốn kẻ cầm dao hung hãn kia, ánh mắt Giang Vũ chợt lập loè ánh sáng.

Hai chân anh chạm nhẹ xuống mặt đất, chân bước tạo. hoa sen, cơ thể uốn éo, sau khi linh hoạt né tránh đòn tấn công của bốn con dao phay kia, anh kéo dài khoảng cách với bốn kẻ cầm dao, tạo cục diện giăng co.

“Không ngờ thăng nhóc cậu cũng biết võ, thảo nào sẽ có người bỏ tiền mua mạng của cậu”.

Một người đàn ông đầu trọc cao gần hai mét bước xuống xe, lạnh lùng nhìn Giang Vũ: “Nhận tiền của người khác, giúp. người làm việc. Có người chỉ tiền mua mạng cậu, cậu chuẩn bị chịu chết đi!”

Người đến chính là ông Long, người mà Lưu Thư Nhất thuê.

“Hoàng Long của Thiên Địa Minh!” Cảm nhận được khí thế hơn hẳn người thường từ trên người kẻ tên Hoàng Long này, nét mặt của Giang Vũ trở nên nghiêm túc, đồng thời trong lòng cũng có chút chờ mong.

Với thực lực của anh hiện giờ, đối đầu với mấy tay đấm bình thường này chẳng có chút áp lực nào, chỉ khi đánh với cao thủ như Hoàng Long mới có thể kiểm tra được thực lực của bản thân.

“To gan, lại dám gọi thẳng tên của ông Long, tao sẽ chém chết mày!”

Mấy tên đàn em nổi giận vung dao phay lên, chuẩn bị tiếp tục tấn công.

“Khoan đã!”

Hoàng Long lên tiếng ngăn cản đàn em, hung tợn nhìn Giang Vũ: “Nếu cậu biết võ, vậy tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Nếu cậu có thể thẳng tôi, tôi sẽ tha cho cậu một mạng và trả lại nhiệm vụ này”.

“Thú vị, ông rất tự tin vào thực lực của mình đấy”.

Giang Vũ cười, đặt đồ trong tay xuống, tò mò nhìn Hoàng Long: “Bây giờ thực lực của ông đang ở giai đoạn nào?”

Tối qua khi sắp xếp ký ức, Giang Vũ bất đắc dĩ phát hiện, mặc dù Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết trong trí nhớ có cấp bậc tu luyện, nhưng cấp bậc tu tiên không liên quan đến cấp bậc tu luyện võ đạo.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Do đó, anh cũng không biết Luyện Khí tầng một của mình hiện tại được tính là cấp độ nào trong hệ thống võ đạo.

“Tôi đang ở giai đoạn Nội Kình sơ kỳ”.

Hoàng Long chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói: “Nếu cậu tự cảm thấy mình đánh không lại thì có thể từ bỏ chống cự, tôi sẽ cho cậu chết thật nhanh”.

“Nói thật tôi cũng không biết giờ mình đang ở cấp bậc nào”.

Giang Vũ đứng thẳng lưng, hít sâu một hơi: “Lại đây đi! Cứ dùng Kình sơ kỳ của ông kiểm tra xem Luyện Khí tầng một của tôi mạnh cỡ nào!”

“Được lắm nhóc, dám dùng tôi làm đá thử vàng, vậy cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng đi chết đi!”

Hoàng Long khit mũi, giãm chân thật mạnh tạo thành một vết nứt trên mặt sàn xi măng dưới chân, sau đó lao về phía Giang Vũ nhanh như viên đạn pháo.

“Hình như cũng chẳng tạo được áp lực gì cho mình cả”.

Đối mặt với Hoàng Long đang đến gần, Giang Vũ khẽ cau mày, đồng thời giơ hai tay lên vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Hoàng Long đang lao tới chuẩn bị vung cú đấm tấn công, liếc thấy chiếc nhãn màu đen trên ngón trỏ phải của Giang Vũ, mặt ông ta lập tức biến sắc.

“Lệnh Cửu Huyền Thiên Long!”

Hoàng Long mở to mắt, khiếp sợ trong lòng, bỗng nhiên khuyu gối quỳ xuống đất.

Vì tấn công tạo thành quán tính nên sau khi Hoàng Long quỳ gối xuống đất, ông ta đã trượt thẳng tới trước mặt Giang Vũ.

Nhìn Hoàng Long bừng bừng khí thế đột nhiên quỳ rạp trước mặt mình, Giang Vũ đã chuẩn bị chiến đấu lập tức nghệch mặt ra.

“Gì vậy?”

Anh lùi lại một bước, cảnh giác nhìn Hoàng Long chăm chằm: “Ông chơi chiêu gì đây?”

“Thuộc hạ đáng chết, không biết lệnh chủ đích thân tới đây, mong lệnh chủ tha tội cho!”

Sau khi vững người lại, Hoàng Long quỳ dưới đất, sợ hãi nhận tội với Giang Vũ.

“Lệnh chủ gì cơ?”

Giang Vũ ù cạc nhìn Hoàng Long quỳ gối dập đầu trước mặt mình: “Ông đang diễn trò gì vậy?”

“Lệnh chủ...”

Nhìn Giang Vũ ra vẻ mờ mịt, Hoàng Long sực hiểu đáp: “Thuộc hạ đã hiểu rồi ạ, chắc chăn cậu không muốn để lộ thân phận, thuộc hạ nhất định sẽ giữ bí mật giúp cậu”.

Khoé miệng Giang Vũ co giật một hồi, anh mắng thầm trong lòng: “Giữ bí mật cái đầu ông, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra thật mà?”

“Thuộc hạ có mắt không tròng, đắc tội lệnh chủ, xin cậu thứ tội cho”.

Hoàng Long thấp thỏm đứng dậy, chân thành nói: tổ chức tiệc ở Túy Tiên Lâu vào trưa nay để nhận lỗi với lệnh chủ, mong lệnh chủ sẽ đến dự”.

Không đợi Giang Vũ trả lời, Hoàng Long đã bảo đám đàn em lên xe, nghêng ngang rời đi.

“Trời ạ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?”

Cho đến khi chiếc minibus đi xa, Giang Vũ mới hoàn hồn lại, cạn lời nói bụng: “Lẽ nào ông trùm của Thiên Địa Minh này bị khùng, chẳng phải muốn giết mình hả, sao lại bỏ chạy mất rồi?”

Mặc dù không biết rõ tình huống ra sao, nhưng người ta đã chạy mất, Giang Vũ cũng chỉ có thể quên đi.

Vừa vào khu biệt thự không lâu, Giang Vũ đã đụng mặt Kỷ Tuyết Tình đang mặc váy ngủ trắng chạy từ trên núi xuống.

Cùng lúc đó, Kỷ Tuyết Tình cũng nhìn thấy anh. “Cô Kỷ/ Giang Vũ, cô/ anh không sao chứ?” Hai người nhìn nhau, đặt câu hỏi gần như cùng lúc.

“Tôi không sao, sao cô lại mặc đồ ngủ chạy ra ngoài thế?”

Giang Vũ khó hiểu nhìn Kỷ Tuyết Tình, có thể do chạy vội quá, lúc này cô không chỉ đang thở hồng hộc mà còn mang mỗi một chiếc dép lê.

“Nghe nói anh bị người ta đánh úp ở cổng biệt thự, tôi chưa kịp thay đồ đã chạy vội ra đây”.

Kỷ Tuyết Tình để súng lục sau lưng, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, anh có bị thương không?”

Nghe vậy, Giang Vũ cảm động đến mức suýt chút nữa bật khóc.

Hoá ra Kỷ Tuyết Tình không màng hình tượng chạy ra ngoài, thậm chí còn làm rơi một chiếc dép bởi vì lo lắng cho. sự an toàn của anh.

“Tôi cũng không biết là có chuyện gì nữa, có mấy người cầm dao muốn giết tôi, sau đó đột nhiên bỏ chạy mất”.

Giang Vũ không muốn làm Kỷ Tuyết Tình lo lắng, bâng quơ trả lời: “Tôi chẳng bị làm sao hết!”

“Không sao là tốt rồi!”

Kỷ Tuyết Tình thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhíu mày: “Anh không sao, nhưng tôi lại có sao đây này!”

“Cô sao thế?”, Giang Vũ lập tức lo lăng. “Làm rơi dép, đau chân chết mất!”

Kỷ Tuyết Tình đáng thương chỉ vào bàn chân phải trần của mình: “Anh phải cõng tôi về đấy”. “Ha ha, không thể chối từ!”

Giang Vũ nở nụ cười, quay lưng ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Leo lên đi!”

Nhân lúc Giang Vũ xoay người lại, Kỷ Tuyết Tình ném khẩu súng lúc vào bụi cỏ kế bên, sau đó ôm cổ anh leo lên lưng anh.

“Lát nữa về tôi nấu bữa sáng cho cô, cô muốn ăn...” Giang Vũ năm hai tay lại thành nằm đấm, cẩn thận luồn tay qua gối Kỷ Tuyết Tình rồi đứng dậy, vừa nói được nửa câu đã đờ người ra.

“Sao vậy? Về nhà đi chứ?”, Kỷ Tuyết Tình khó hiểu thúc. giục.

“Cô Kỷ, hình như cô chưa mặc...

Giang Vũ đỏ mặt muốn nói lại thôi.

“Anh nói gì cơ?”, Kỷ Tuyết Tình mờ mịt hỏi. “Không, không có gì”.

Giang Vũ không nói nữa, cõng Kỷ Tuyết Tình đi lên đ ỉnh núi.

Còn Kỷ Tuyết Tình rất hưởng thụ cảm giác lãng mạn này, cũng không nói thêm gì nữa.

Trở lại phòng khách của thiên cung Vân Đỉnh, Giang Vũ thả Kỷ Tuyết Tình xuống ghế sofa.

“Tôi là con gái mà còn không thấy xấu hổ, sao mặt anh lại đỏ thế?”

Kỷ Tuyết Tình vừa mát xa chân, vừa nghi hoặc nhìn Giang Vũ đang đỏ mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.