“Ông Đổng, ông nhất định phải tin Giang Vũ, anh ấy thật sự biết y thuật”.
Thấy ông Đổng tỏ ra bất mãn với Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình lo lắng nói: “Trên người con có...”
"Đừng vội nghe hắn nói nhảm, thân thể ông không có cảm giác khó chịu gì, trái tim của ông đang rất tốt".
Ông Đổng xua tay cắt ngang lời của Kỷ Tuyết Tình, tự †in nói: “Hàng tháng ông đều được cục chiến tranh và bệnh viện tốt nhất trong tỉnh kiểm tra sức khoẻ, sức. khỏe của ông vô cùng tốt”.
“Vậy có phải ông uống nhiều nước mỗi ngày nhưng không thể thường xuyên đi vệ sinh phải không?”
Biết trang thiết bị y tế không thể phát hiện được sự †ồn tại của phệ tâm cổ, Kỷ Tuyết Tình dựa vào kinh nghiệm trước đây của mình nên lập tức hỏi.
"Chuyện này thì có gì kỳ quái? Tuổi của ông đã lớn, hơn nữa mỗi ngày đều thích uống trà", ông Đổng nhếch môi, thản nhiên nói.
"Để đảm bảo an toàn thì ông cứ để Giang Vũ chẩn bệnh cho mình một chút đi!", Kỷ Tuyết Tình quan tâm khuyên nhủ.
"Không cần thiết!"
Ông Đổng dứt khoát từ chối, khinh thường nói: “Cho dù thật sự có vấn đề gì thì ông cũng không cần sự giúp đỡ của một kẻ vô danh tiểu tốt, ông cũng không tin những gì nó nói”.
"Tôi chỉ vì nể mặt Tuyết Tình nên mới tốt bụng nhắc. nhở ông. Dù ông có tin hay không thì cũng không sao, dù sao thì người chịu đau khổ cũng không phải là tôi".
Giang Vũ lãnh đạm nhún vai nói: "Tôi và Hàn Linh còn có một số chuyện quan trọng cần thương lượng, nếu ông Đổng không có chỉ thị nào khác thì tôi xin phép rời đi trước".
Ông Đổng cau mày, nét mặt vô cùng khó coi, định tiếp tục làm khó Giang Vũ nhưng lại chẳng có cơ sở gì để tiếp tục làm khó anh.
" Bốn thanh niên ưu tú của Giang Châu đều đại bại trở về, mà Hàn Linh lại trở thành người của Giang Vũ.
Nếu như cứ tiếp tục cố chấp không buông thì rất có thể ông ấy sẽ phải đối đầu với Hàn Linh.
t Đối mặt với ma nữ nhà họ Hàn này, ông Đổng cảm thấy rất bất an, dù sao người phụ nữ này cũng là một kẻ mất trí, làm việc bất chấp hậu quả.
"Vậy bọn con đi trước. Lát nữa con sẽ quay lại với ông Đổng!"
Kỷ Tuyết Tình rất tò mò về mối quan hệ giữa Giang Vũ và Hàn Linh cho nên dự định sẽ theo anh để tìm hiểu đến cùng, vì vậy cũng không tiếp tục đi cùng ông Đổng nữa.
Sau khi mấy người Giang Vũ rời đi, ông Đổng đá mạnh vào chiếc bàn trước mặt, giận dữ mắng: “Thằng. nhóc khốn kiếp, tức chết ông đây rồi!”
Bị một thằng nhóc vô danh tiểu tốt liên tục vả mặt, ông Đổng vô cùng phẫn nộ nhưng không thể làm gì được, vì vậy lại càng cảm thấy đau lòng.
'Thấy ông Đổng tức giận, một vệ sĩ làm động cứa cổ, nói: "Ông chủ, sao chúng ta không âm thầm..."
"Không! Nếu như Tuyết Tình biết Giang Vũ chết dưới †ay tôi thì tôi cũng không gánh nổi lửa giận của nó, hơn nữa hiện tại nó còn có Hàn Linh làm chỗ dựa, tôi không muốn dây vào người đàn bà điên đó!"
Ông Đổng vội vàng lắc đầu, nheo mắt nói: “Lập tức báo cho Lăng Vân biết chuyện gì đã xảy ra ở đây, còn nói cho nó biết nếu nó không cố gắng thì cô Kỷ sẽ trở thành bông hoa có chủ ngay!”
Ngoài cổng biệt thự, Kỷ Tuyết Tình ôm cánh tay Giang Vũ, đánh dấu chủ quyền.
Hàn Linh mặc dù là một kẻ điên, nhưng xét về gia cảnh, dung mạo và thân hình đều không hề thua kém Kỷ Tuyết Tình.
Và thái độ phục tùng của Hàn Linh đối với Giang Vũ đã khiến Kỷ Tuyết Tình cảnh giác, thẳng thừng liệt cô ta vào danh sách tình địch.
Nếu như để người khác biết con gái lớn nhà họ Kỷ đang lo lắng bị người khác cướp mất người đàn ông của mình thì chắc chắn họ sẽ kinh ngạc trố mắt.
"Thưa anh, không phải tôi cố ý giấu giếm thân phận của mình với anh, nhưng sự việc vào đêm qua xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không có thời gian để giải thích tình hình cho anh biết".
Hàn Linh đứng đối diện Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình, vừa xin lỗi vừa giải thích.
"Không quan trọng!"
Giang Vũ cười hỏi: "Tôi bảo cô chuẩn bị dược liệu, chuẩn bị thế nào rồi?"