Nghe vậy, thân thể ông Đổng mềm nhữn ra, ngã phịch xuống ghế sofa, tức giận hét lên: “Thằng nhóc nham hiểm khốn nạn!”
"Ông Đổng! Trước đây con đã khuyên ông rồi nhưng chính ông không chịu nghe, không chịu tin tưởng Giang Vũ".
Kỷ Tuyết Tình cau mày, vặn lại: "Nếu như ông đã không tin Giang Vũ vậy thì tại sao Giang Vũ phải chờ ông chứ?"
"Ông... đau chết ông mất!"
Ông Đổng tự biết mình đuối lý nên chỉ nằm lăn lộn trên ghế sofa, không nói gì nữa.
"Cô Kỷ, việc đã đến nước này, cô vẫn nên bảo Giang Vũ quay lại chữa trị cho ông Đổng đi!"
Một số vệ sĩ lo lắng, cố gắng thuyết phục cô.
"Vậy sao các người còn không nhanh chạy đi tìm anh ấy đi", Kỷ Tuyết Tình tức giận đáp lại.
Ông Đổng đau đớn hét lên: "Mau vận dụng hết tất cả các mối quan hệ tìm cho ra Giang Vũ, không thể chịu đựng được nữa rồi!"
Một đám vệ sĩ bắt đầu điên cuồng gọi điện, liên lạc với các thế lực khác nhau để tìm tung tích của Giang Vũ.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của ông Đổng, Kỷ Tuyết Tình cũng gọi điện cho Giang Vũ nhưng điện thoại của Giang Vũ đã tắt máy, cô cũng không thể làm gì được.
Dưới mệnh lệnh của ông Đổng, mọi tầng lớp ở Giang Châu đều chấn động, tất cả đều điên cuồng tìm kiếm Giang Vũ. Đáng tiếc...
Để loại trừ Giao Nhân Mị, Hàn Linh đã tìm một địa điểm bí mật tuyệt đối an toàn, không thể bị quấy rầy, cho dù toàn thành phố huy động tìm kiếm cũng sẽ không ai có thể tìm ra.
Nếu không tìm được Giang Vũ, ông Đổng chỉ có thể chịu đựng đau đớn tột cùng, sống không bằng chết!
Suốt đêm, ông Đổng bị phệ tâm cổ hành hạ đến chết đi sống lại, hôn mê bảy tám lần, mỗi lần đều đau đớn đến ngất đi lại tỉnh dậy vì đau đớn. Ông ta thậm chí còn phải cố gắng hết sức mới không tự kết liễu cuộc đời mình.
Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau thì Giang Vũ mới trở lại thiên cung Vân Đỉnh, vác theo một cái bao tải, nét mặt mệt mỏi.
"Tên khốn này, hôm qua đến giờ anh đã đi đâu? Anh có biết chúng tôi đã tìm anh khắp nơi không?”
Nhìn thấy Giang Vũ xuất hiện, một vệ sĩ lập tức bước tới, chỉ vào mũi Giang Vũ rồi gầm lên: "Nếu ông Đổng có mệnh hệ gì thì tôi sẽ giết anh".
"Con mẹ nó, anh lại là thăng nào vậy?" Vừa bước vào cửa đã bị nhục mạ như vậy, Giang Vũ liền giơ tay tát tên vệ sĩ bay ra ngo: ang tìm tôi mà còn tỏ ra thô lỗ như vậy, ai cho các người lá gan đó thế!"
"Giang Vũ! Đó là người của tôi!" ông Đổng sắc mặt tái nhợt nằm trên ghế sofa gầm lên: “Mau chữa trị cho tôi, tôi đau đến chết mất!”
"Thì ra là ông Đổng!" Nhìn thấy bộ dáng của ông Đổng, Giang Vũ chợt nhận ra đối phương đang phải hứng chịu sự phát tác của phệ tâm cổ.
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng chữa trị cho tôi đi”, ông Đổng sống không bằng chết, nghiến răng nghiến lợi thúc giục.
Đối mặt với ông Đổng thô lỗ, Giang Vũ cau mày nói: "Bây giờ ông đang là người cầu xin tôi giúp đỡ đó. Đây là thái độ cầu xin của ông sao?"
"Thằng nhóc khốn kiếp, cậu dám lên mặt ở đây sao, có tin nếu không có Tuyết Tình ở đây thì tôi sẽ khiến cho cậu không được chết tử tế không!"
Ông ấy đã đau đớn đến mức chết đi sống lại, thế mà Giang Vũ lại còn đứng đó lên mặt, chuyện này khiến cho ông ấy vô cùng tức giận.
"Lão già ba gai này, tôi cũng vì Tuyết Tình cho nên mới tốt bụng nhắc nhở cho ông biết rằng ông bị trúng cổ độc thôi!"
Trước những lời xúc phạm của ông Đổng, Giang Vũ cũng không khách khí đáp trả: “Đáng tiếc, chính ông không biết tốt xấu, không tin lời tôi nói. Vậy thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải quan tâm đ ến sự sống chết của ông. Ông cứ nằm đó mà đau đến chết đi!"
Ông Đổng bị măng đến mức chết lặng, nhiều năm nay không có ai dám nói chuyện với ông ấy như vậy.
Kỷ Tuyết Tình kinh ngạc nhìn Giang Vũ. Không ngờ Giang Vũ, một người bị cả hai mẹ con nhà họ Triệu dây dưa đến mức không thể thoát thân lại có thể mạnh mẽ như vậy khi đối mặt với ông Đổng, điều này thực sự khiến cho người ta phải bất ngờ.
"Sao anh dám nói chuyện với ông Đổng như vậy? Anh có biết ông Đổng là ai không?"
Một số vệ sĩ phản ứng lại, lập tức giận dữ quát lớn mắng Giang Vũ.
"Ông ấy có là ai cũng chẳng liên quan gì đến tôi, cho. dù ông ấy có là ông trời thì ở trước mặt tôi ông ấy cũng không là cái thá gì cả”.
Giang Vũ liếc mắt nhìn đám vệ sĩ, rồi lạnh lùng nhìn ông Đổng nói: “Ông cho rằng tôi không biết ông đưa Hàn Linh cùng đám người Vương Mãn Kim đến là để làm khó tôi, muốn xem tôi mất mặt sao?”
"cậu. "Cậu cái gì?"