Lăng Vân vừa nói xong, Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết đã bước ra trước mặt mọi người.
Nhìn thấy Trỉệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất tiến tới, sắc mặt Giang Vũ tối sầm lại.
“Cô Triệu, ở đây chắc chỉ có cô là hiểu biết về Giang Vũ nhất1′.
Lăng Vân gian xảo liếc nhìn Giang Vũ, rồi lại nhìn Triệu Trung Tuyết, hỏi: “Bây giờ cô hãy nói cho mọi người biết, tên này là người như thế nào?”
“Giang Vũ kỳ thực là một tên rác rưởi mà ông nội tôi nhặt về từ bên ngoài. Nếu không có cô Kỷ làm chỗ dựa thì anh ta chỉ là một tên rác rưởi vô dụng mà thôi”.
Triệu Trung Tuyết khinh thường nhìn Giang Vũ, nói: “Tôi và anh ta kết hôn được ba năm, anh ta ở nhà tôi chẳng làm được tích sự gì ngoài nấu ăn, rửa chén, giặt quần áo. Chính vì anh ta vô dụng như vậy cho nên tôi mới ly hôn với anh ta”.
Triệu Trung Tuyết bắt đầu mô tả một cách sinh động cuộc sống mà Giang Vũ đã từng
sống trong nhà họ Triệu, cuộc sống còn thua cả chó lợn.
“Thì ra Giang Vũ chỉ xuất thân từ một gia tộc hạng ba như nhà họ Triệu. Tôi còn tưởng rằng anh ta có địa vị và xuất thân cao thế nào”.
“Cái gì mà người nhà họ Triệu? Anh ta chẳng qua chỉ là một tên lang thang được ông cụ Triệu nhặt về mà thôi”.
Lúc này, mọi người cuối cùng cũng hiểu được thân phận và lai lịch của Giang Vũ cho nên bắt đầu bàn tán về nó.
Lăng Vân rất hài lòng với phản ứng của mọi người, nhưng việc tiết lộ thân phận của Giang Vũ vẫn chưa đủ đối với anh ta.
“Giang Vũ! Bây giờ mọi người đều biết thân phận của mày là gì rồi”.
Lăng Vân trêu đùa nhìn Giang Vũ: “Tôi nghĩ mọi người nhất định còn tò mò hơn chuyện làm sao anh ta bị cắm sừng trong suốt 3 năm?”
“Anh đừng khinh người quá đáng!”
Giang Vũ nhìn chằm chằm vào Lăng Vân, vô cùng tức giận.
Trong những cuộc đối đầu trước đây với
Láng Vân, Giang Vũ có lợi thế tuyệt đối, nhưng bây giờ quá khứ không thể chịu nổi của anh lại bị kẻ khác moi ra, tình thế bắt đầu trở nên bất lợi cho Giang Vũ.
“Tao chỉ công bố sự thật cho mọi người biết mà thôi”.
Nhìn thấy Giang Vũ phẫn nộ, Lăng Vân lại càng thêm đắc ý: “Cô Triệu, cô thật sự cắm sừng Giang Vũ trong suốt ba năm sao?”
“Hoàn toàn chính xác!”
Triệu Trung Tuyết kiên quyết gật đầu: “Là ông cụ ép tôi kết hôn với kẻ thất bại này, nhưng tôi không thích anh ta một chút nào, tôi chỉ yêu cậu Lưu mà thôi”.
“Vào ngày cưới của chúng tôi, tôi thậm chí còn hẹn hò với anh Lưu nữa”.
“Những gì Tuyết Nhi nói đều là sự thật”.
Lưu Thư Nhất chế nhạo nhìn Giang Vũ: “Lúc đó Giang Vũ đang bận tiếp khách, tôi đã ngủ vớì cô dâu của anh ta ngay trong phòng tân hòn của anh ta. Cảm giác lúc đó đúng là sung sướng”.
“Phòng tân hôn của anh ta cái gì? Kết hôn ba năm nhưng em vẫn chưa cho anh ta ngủ trên giường của em”.
Triệu Trung Tuyết nhìn Lưu Thư Nhất bằng ánh mắt mê muội: “Chỉ có anh mới được ngủ trên giường của em mà thôi”.
,rĐồ khốn không biết xấu hố’.
Nghe vậy, Giang Vũ không khỏi giận dữ mắng: “Chuyện như vậy mà cô cũng dám nói ra, đúng là không biết liêm sỉ”.
“Anh bị cắm sừng, so với tôi còn xấu hổ hơn nhiều, tôi có cái gì không dám nói chú?”
Triệu Trung Tuyết không hề để ý, bĩu môi: “Tôi chỉ muốn nói sự thật cho mọi người biết anh là kẻ vô dụng như thế nào”.