Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi

Chương 77: Đến lượt cậu Lăng phải trả giá!



Nhìn thấy Lăng Vân tấn công ông cụ, trong số những người có mặt không có aỉ dám đứng ra ngăn cản.

Đối với Lăng Vân, cậu chủ nhà họ Lăng ở tỉnh lỵ, đừng nói đến một ông già xuất thân từ gia tộc cấp thấp như nhà họ Triệu, ngay cả Vương Ban Thành giàu nhất Giang Châu mà đứng đây thì có lẽ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đánh.

Mọi người dều thương hại nhìn ông cụ, nhiều khách nữ không đành lòng nhắm mắt lại, như thể đã nhìn thấy cái kết bỉ thảm của ông cụ, sẽ bị đánh thê thảm đêh mức không thể nhận dạng được.

Khỉ Lăng Vân sắp đánh ông cụ, Giang Vũ liền chuyển động.

Những người khác không dám ngăn cản, còn anh thì không thể nào đứng nhìn ông cụ bị đánh.

Nhìn thấy Giang Vũ sắp ra tay, trong mắt chú Nghiêm lóe lên một tỉa sắc lạnh, trên người toát ra một luồng khí tức kinh khủng, trực tiếp khiến đám người đứng xem phải liên tục lui về

phía sau.

Giang Vũ đã biết từ trước rằng chú Nghiêm là cao thủ, nhưng lúc này anh thậm chí còn không nhìn đến đối phương, chỉ táng tốc độ đến cực hạn xông thẳng về phía Lãng Vân.

“Tên nhóc, mày muốn chết!”

Sau khỉ xác nhận Giang Vũ đang xông về phía Lăng Vân, chú Nghiêm liền quát lên giận dữ, đứng dậy chắn trước mặt Lăng Vân, hung hăng tung một quyền cực mạnh về phía Giang Vũ.

“Cút ngay!”

Đối mặt với đường quyền của chú Nghiêm, Giang Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, dùng thân thủ ảo diệu trượt qua đường quyền đó, vượt qua sự cản trở của chú Nghiêm.

“Không hay rồi!”

Không ngờ tốc độ di chuyển và phản ứng của Giang Vũ lại linh hoạt như vậy, sắc mặt của chú Nghiêm đột nhiên thay đổi, nhưng đã quá muộn để ngăn cản anh.

Hành động của Giang Vũ và chú Nghiêm chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Khi Giang Vũ xông tới trước mặt Lăng Vân, nắm đấm của Lăng Vân vẫn chưa chạm vào

mặt ông cụ.

Khoảnh khắc tiếp theo, Giang Vũ chặn nắm đấm của Lăng Vân bằng tay trái, sau đó dùng tay phải bắt lấy cổ tay trái của Lăng Vân rồi vận lực.

“Răng rắc!”

Lần này Giang Vũ hành động chính là vì thực sự tức giận, anh thẳng thừng bẻ gãy cổ tay của Lăng Vân, buộc anh ta phải buông cổ ông cụ ra.

“A!”

Lăng Vân hét lên, vừa lùi lại vừa ôm cổ tay bị gãy của mình.

■’Cậu chủ, cậu không sao chứ?”

Chú Nghiêm không quan tâm đ ến việc tấn công Giang Vũ nữa mà lập tức xông tớì bên cạnh Lăng Vân.

Giang Vũ đỡ ông cụ, quan tâm hỏi: “ông cụ, ông không sao chứ?”

“Giang Vũ, ông thật có lỗi với cháu!”

Ông cụ đỏ mắt nhìn Giang Vũ: “Đáng lẽ ông không nên để cháu cưới Triệu Trung Tuyết chỉ vì lý do ích kỷ của mình, nếu không thì cháu sẽ không…”

“Mọi chuyện đã qua rồi, cháu cũng đã muốn quên, ông đừng nói nữa!”

Giang Vũ mỉm cười ngắt lời ông cụ, đỡ ông cụ ngồi trên sofa: “ông nghỉ ngơi đi, cháu còn có việc phải xử lý”.

“Cậu chủ, cổ tay của cậu gãy rồi!”

Sau khỉ chú Nghiêm kiểm tra xong, ông ta liền lo lắng nhìn Lăng Vân: “Bây giờ tôi lập tức đưa cậu đến bệnh viện!”

“Tôi không đi!”

Sắc mặt Lăng Vân tái nhợt, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Vũ nói: “Giang Vũ, thằng khốn mày dám đả thương tao, tao sẽ không buông tha cho mày!”

“Bây giờ là tôi không buông tha cho anh mới đúng”.

Sau khi giúp ông cụ yên vị, Giang Vũ quay đầu lạnh lùng nhìn Lăng Vân, nói: “Tôi đã nói rồi, nếu như anh dám động đến ông cụ thì hôm nay tôi sẽ đánh phế anh!”

“Đồ khốn, mày đúng là ngông cuồng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.