“Không cần nói nhảm, có bản lĩnh thì cứ tới đây”.
Giang Vũ vận động gân cốt một chút, biết rằng mình không thể động tới Lăng Vân trừ khi đối phó được với chú Nghiêm, vì vậy lập tức bày ra tư thế chuẩn bị hành động.
“Anh Giang, người này tên Nghiêm Phá Quân, là cao thủ số một nhà họ Lăng. Nghe nói ông ta có thực lực nội kình hậu kỳ đại thành”.
Vương Mãn Kim lo lắng nhắc nhở: “Anh nhất định phải cẩn thận!”
“Cao thủ số một của Lăng gia?”
Giang Vũ nheo mắt cười khẩy: “Nói một cách khác, sau khi tôi giết ông ta thì nhà họ Láng cũng không thể kiếm ra được người nào mạnh hơn”.
Nhìn Giang Vũ tỏ thái độ chắc chắn thắng,
chú Nghiêm tức giận quát: “Muốn chết!”
Sau khi hít một hơi thật sâu, cơ bắp của chú Nghiêm bắt đầu nhanh chóng giãn nở, tay áo rách ra để lộ cơ bắp to lớn rắn chắc như những khối sắt thép.
Sau khi vận khí, chú Nghiêm liền vung quyền, hung hãn xông về phía Giang Vũ.
Đối mặt với chú Nghiêm khí thế hừng hực, Giang Vũ hạ thấp trọng tâm rồi vung quyền lên, ngưng tụ chân khí trên nắm tay, cũng xông về phía trước một cách hung hãn.
“Dám đối đầu trực diện với tôi, cậu đúng là tự tìm đường chết!”
Ông ta vốn còn lo lắng Giang Vũ sẽ dùng thân thủ linh hoạt để chống lại mình, nhưng khi nhìn thấy Giang Vũ thực sự muốn chiến đấu trực diện, chú Nghiêm lập tức vui mừng và điên cuồng ngưng tụ nội kình.
“Bang!”, một tiếng động lớn vang lên, hai nắm tay va chạm mạnh vào nhau trên không trung.
Ngay sau đó, cánh tay phải của chú Nghiêm đã bị gãy, cơ thể mất kiểm soát bay ra ngoài, hộc máu giữa không trung.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả những
người có mặt đều chết lặng, không ai ngờ rằng Giang Vũ lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, có thể khiến cao thủ số một của nhà họ Lăng hộc máu chỉ bằng một quyền.
“Tên vô dụng Giang Vũ này từ khi nào lại trở nên mạnh mẽ như vậy?”
Triệu Trung Tuyết nhìn chằm chằm vào Giang Vũ, lộ ra vẻ khó tin.
“Anh ta… hình như đã mạnh hơn rất nhiều kể từ khỉ đánh anh lần trước!”
Lưu Thư Nhất nuốt khan, vô thức lùi về sau: “Nếu bây giờ anh bị anh ta đấm thì anh nhất định sẽ thê thảm!”
“Sau này chúng ta tốt nhất đừng khiêu khích nó, nếu không, để nó nổi điên thì cả nhà họ Triệu đều không thể đối phó được với nó!”
Triệu Thiên Mang cùng Ngô Châu đứng trong đám người bên ngoài cũng sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch.
May mắn thay Giang Vũ đã không sử dụng hết sức của mình khi đánh họ, nếu không thì họ đã bị đánh chết từ lâu rồi.
“Cao thủ số một của nhà họ Lăng chẳng qua chỉ có vậy mà thôi!”
Giang Vũ đứng tại chỗ, thu quyền lại,
nhếch môi khinh thường, nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn: ”Nghiêm Phá Quân này còn mạnh hơn Hàn Lỉnh lúc Giao Nhân Mị phát tác1’.
■’Cũng may lúc nãy mình vừa mới ngộ đạo, đột phá cảnh giới luyện khí tầng bốn, nếu không, muốn đánh bại ông ta thật sự cũng không dễ dàng như vậy”.
■’Cậu, cậu thế mà lại là nội kình đại sư!”
Chú Nghiêm ngã xuống đất, không hề để ý đến vết thương trên cánh tay phải, chỉ kinh hãi nhìn Giang Vũ.
Giang Vũ khẽ cau mày, dường như cảnh giới luyện khí tầng bốn của anh tương đương với cảnh giới nội kình đại sư trong võ đạo.
“Cậu chủ, chạy mau!”
Trong khi Giang Vũ còn đang ngây người suy nghĩ thì chú Nghiêm đột nhiên hét lên với Lăng Vân: “Cậu ta là nội kình đại sư, tôi không phải là đối thủ của cậu ta. Cậu chủ mau chạy đi!”
“Làm sao có thể?”
Lăng Vân nghe vậy thì không những không bỏ chạy mà còn hoang mang ngã xuống đất.
Những người khác cũng đều kinh hãi đến
ngây người.
Nội kình đại sư!
Đó chính là cảnh giới của một cao thủ võ đạo đã đủ tư cách khai tông lập phái rồi!
Toàn bộ Giang Châu chỉ có hai nội kình đại sư là Long Khiếu Thiên, chủ nhân của võ đường Khiếu Thiên, và Quách Chính, chủ nhân của võ đường Đại Địa.
Giang Vũ rõ ràng chỉ là một tên vô dụng, bị cắm sừng ba năm cũng không dám nói gì, tại sao đột nhiên lại trở thành nội kình đại sư?
Mặc dù nhiều người có mặt không tin đây là sự thật, nhưng có một sự thật không thể chối cãi chính là Nghiêm Phá Quân, cao thủ số một của nhà họ Lỗng, đã bị Giang Vũ đánh bại chỉ bằng một quyền.
Sau trận chiến này, không còn ai dám nói Giang Vũ là tên vô dụng, chỉ biết bám váy phụ nữ nữa!